Người Thư gia lập tức rụt rụt cổ, không dám lên tiếng.
Nhưng thật ra cái quan sai kia còn tiếp tục nói, “Hắc Thường huyện cách nơi này còn có hai ngày cước trình, các ngươi hôm nay trước tiên ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại xuất phát qua đó. Chờ tới Hắc Thường huyện rồi, tự nhiên sẽ có người công đạo các ngươi làm cái gì, trước đó, đều an phận cho ta, có nghe hay không.”
Người Thư gia thưa thớt đồng ý, quan sai kia hừ lạnh một tiếng, dắt các nàng đến chỗ giam giữ.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, người Thư gia còn chưa tỉnh ngủ, quan sai kia lại tới nữa, thái độ thập phần ác liệt kêu mọi người dậy xuất phát.
Người Thư gia không dám oán giận, dậy sớm khi thời tiết còn thập phần lạnh lẽo, không nói những người Thư gia khác đi, ngay cả Thư Dư đều cảm thấy nổi hết cả da gà lên.
Hầu thị cùng lục cô nương lại đây, ba người sát lại gần nhau, lúc này mới cảm thấy tốt lên một chút.
Chờ tới trên đường, Hầu thị thừa dịp quan sai phía trước không chú ý, nhỏ giọng hỏi Thư Dư, “Tam cô nương, vị Thích đại nhân kia có thể đã đến Lâm Chương phủ hay không? Ngươi nói, hắn sẽ bị lưu đày đến nơi nào làm việc?”
Thư Dư nhìn nàng một cái, “Ngươi muốn mượn hắn, để phân chút việc thanh nhàn sao?”
Hầu thị gật gật đầu, “Hôm qua thời điểm vị quan sai kia nói đến Hắc Thường huyện, biểu tình kỳ quái, có lẽ không phải cái địa phương tốt lành gì, làm việc cũng không thoải mái. Ta thì còn có thể chống đỡ một chút, nhưng lục cô nương của ta mới mười một tuổi, thân thể cũng chưa nẩy nở, sao có thể chịu đựng được?”
Lục cô nương vội thấp giọng, “Nương, ta không có việc gì,”
Hầu thị thở dài một hơi, người khác không biết, nhưng nàng ở thanh lâu ngây người nhiều năm như vậy, nghe qua gặp qua không ít sự tình. Ngẫu nhiên cũng có quan sai phụ trách áp giải phạm nhân lưu đày đến uống rượu, nàng hoặc nhiều hoặc ít đã nghe được vài chuyện.
Nàng biết, so với những cực khổ trên đường lưu đày, sau khi lưu đày công việc dày nặng, mới càng dễ dàng đem người ép tới thẳng không dậy nổi thân mình.
Điểm này, Thư Dư cũng rõ ràng.
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng phủ nha, nói, “Lấy thân phận của Thích đại nhân, hơn phân nửa sẽ được quan phủ địa phương lưu lại làm việc. Về phần ở nơi nào, thật đúng là khó mà nói, tóm lại sẽ không quá kém. Chúng ta mới đến, rất nhiều chuyện không hiểu biết, cũng không có biện pháp tùy tiện hỏi thăm tung tích của hắn. Chờ thêm một đoạn thời gian đi, đến lúc đó lại hỏi thăm một chút.”
Hầu thị ngẫm lại cũng phải, nàng nếu hiện tại liền nói muốn gặp Thích đại nhân gì đó, chỉ sợ cuối cùng chút tình cảm này cũng sẽ nháo đến không còn.
Chờ một chút.
Thư Dư thấy người Thư gia phía trước cũng không chú ý tới các nàng bên này, liền nhân cơ hội đem chuyện hôm qua quan sai dẫn đầu nói cho nàng kể lại cho hai mẹ con Hầu thị nghe.
Hai người Hầu thị nghe vậy kinh hãi, “Ngươi là nói, lúc trước Nhị cô nương muốn hại lục cô nương, con la kia không phải ngoài ý muốn bị kinh hách?”
Thư Dư gật gật đầu, “Tóm lại, tới Hắc Thường huyện rồi, các ngươi đều cẩn thận một chút mới được.”
Hầu thị biểu tình nghiêm túc, gắt gao nắm lấy tay lục cô nương
Thật là không nghĩ tới, rời đi Thư gia thâm trạch hậu viện, thế nhưng vẫn là trốn không thoát những âm mưu quỷ kế này.
Lộ trình kế tiếp, cũng không phát sinh chuyện xấu gì.
Này vừa đi đã là hai ngày, cho đến buổi trưa ngày hôm sau, các nàng mới rốt cuộc thấy được cửa thành Hắc Thường huyện.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, Hắc Thường huyện là huyện thành, các nàng là người lưu đày, hoàn cảnh tự nhiên sẽ không tốt như vậy.
Vào lúc người Thư gia cho rằng có thể nghỉ ngơi thì quan sai kia lại dắt các nàng tiếp tục đi về phía trước.
Thư Dư một đường cũng chưa nói cái gì, nói thực ra, trên đường không ai cố tình chiếu cố, xác thật rất mệt, đến cả miếng nước cũng chưa được uống.