Đương nhiên, lần này ngược lại không phải Trịnh bá gia "Túng", mà để cho ổn thỏa, đồng thời vấn đề lớn nhất chính là, một nhánh Man binh vẫn chưa qua chỉnh huấn, hắn tự nhận rất khó chỉ huy thuận tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn giao cho Kim Thuật Khả quyền chỉ huy, đánh trận lần này.
Lúc tiến công, viền mắt Kim Thuật Khả ửng hồng, có thể nói vô cùng kích động, Bá gia có tâm ý vun bón hắn đã cực kỳ rõ ràng rồi.
Đồng thời bản thân Kim Thuật Khả hồi ức lại trước đây hắn từng là nô lệ Man tộc từng bước từng bước đi tới hôm nay, đại ân đại đức của Bá gia đối với hắn, có thể nói cao hơn núi sâu hơn biển.
Vào lúc này Trịnh bá gia không rảnh đi suy tư tâm tình của Kim Thuật Khả, tuy rằng không phải chính hắn chỉ huy, nhưng trong lòng hắn kỳ thực đã yên lặng thôi diễn ra hướng đi và quy hoạch của chiến cuộc.