- Dã nhân ta bị người Tấn trục xuất ra khỏi cố thổ, ở cánh đồng tuyết chịu khổ mấy trăm năm, kỳ thực dã nhân ta đã sớm thần phục, cũng đồng ý bị thần phục rồi! Trong chúng ta, rất nhiều người đi học tập tiếng Hạ, chúng ta muốn cùng người Tấn làm ăn, muốn người Tấn hòa giải, thậm chí muốn hòa vào với người Tấn. Chúng ta đang cố gắng thay đổi bản thân, chúng ta làm hết sức để bản thân đi học tập và vận dụng quy củ của người Tấn, chúng ta mong dùng phương thức này để người Tấn có thể giảm ngăn cách đối với chúng ta!
Dã Nhân Vương dừng một chút, nói tiếp:
-Mấy trăm năm qua, dã nhân ta cũng không thiếu người có ánh mắt lâu dài, bọn họ tiếp thu sắc phong từ Tấn Quốc, thậm chí bọn họ vẫn kiên trì thúc đẩy những việc này. Bọn họ cho rằng, làm sẽ có một ngày, sau khi chúng ta triệt để quen thuộc tất cả của người Tấn, người Tấn, sẽ chấp nhận chúng ta! Chúng ta đã không đòi hỏi trục xuất người Tấn, đoạt lại cố thổ, chúng ta chỉ hy vọng, bọn họ có thể thừa nhận chúng ta.
Dã Nhân Vương bắt đầu rưng rưng, nghẹn lời nói:
-Nhưng sau đó sự thực chứng minh, những vị tiên hiền dã nhân này... Đều sai rồi! Bất luận dã nhân chúng ta cố gắng thế nào, bất luận chúng ta làm sao khúm núm, bất luận chúng ta làm sao đáp ứng yêu cầu của người Tấn, bất luận chúng ta làm thế nào biến bản thân thành dáng vẻ người Tấn... người Tấn... Vẫn sẽ không chấp nhận chúng ta!