- Không nghĩ tới những năm này công lực của ngươi lại tiến bộ, khó trách Vương Vô Tà sẽ ngã ở trong tay ngươi.
Triệu Hạo hừ lạnh.
- Ta xưa nay kính ngưỡng phong độ và nhân phẩm của Vương giáo chủ, đáng tiếc mọi người đứng ở lập trường đối nghịch, cho nên không thể không trừ.
Vu Vô Ngôn nhìn thi thể Vương Vô Tà cách đó không xa, trên mặt lộ ra một tia thương cảm.
- Nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy, chết như thế khó tránh khỏi đáng tiếc.