Nghe thấy chất vấn của Thạch Côn, hai mắt Sở Sơ Nhan thản nhiên nhìn bầu trời, không có hứng thú trả lời.
Chỉ có Tổ An chú ý thấy đồng tử của nàng đã không có tiêu cự, hiển nhiên nàng không phải đang thực sự nhìn trời, chắc là đã tâm như tro tàn rồi.
Lúc này nhiệt độ cơ thể của Sở Sơ Nhan thấp tới khiếp người, Tổ An ôm nàng mà giống như đang ôm một khối hàn băng ngàn năm, trên người đối phương truyền đến từng trận khí lạnh, quả thực là lạnh tới thấu xương, mình chỉ đơn giản là ôm như vậy, không biết bản thân nàng còn lạnh tới mức nào.
Đúng lúc này, Tổ An đã thừa cơ kiểm tra tình huống trong cơ thể nàng, nếu nói nguyên mạch trong cơ thể người bình thường là sinh cơ bừng bừng, vậy tình trạng trong cơ thể nàng lại giống như sau khi đạn hạt nhân phát nổ, tan tành vụn nát, tràn ngập hủy diệt và tử khí.
Với tình hình hiện tại của nàng, đừng nói là tu hành lại, ngay cả người bình thường cũng không bằng, kinh mạch trong cơ thể đã bị hủy hết, cả người giống như toàn thân tê liệt.