Có điều nàng không cố kỵ, mình lại không thể quên chức trách, vội vàng dắt ngựa tránh ra nơi xa, cảnh giác nhìn bốn phía, miễn cho có ai tiếp cận thấy cảnh này.
Tổ An ôm thân thể nhỏ bé trong ngực, không khỏi mỉm cười:
- Ta không sao, hiện tại lấy tu vi của ta, muốn bị thương cũng rất khó.
- Ta muốn ôm ngươi một chút.
Bích Linh Lung chôn mặt ở trong lồng ngực hắn, ôn nhu nói.