“Hai vị sư huynh, lối vào gần nhất cách đây bao xa?” Trần Phỉ quay đầu nhìn hai người Điền Văn Đào.
“Hai mươi ba ức dặm, với tốc độ của chúng ta chạy tới, ngược lại không tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng ta lo lắng, lối vào ở đó cũng biến mất.” Thẩm Đình Vũ trầm giọng nói.
“Giải xong nhân quả nghiệp lực, kỳ thực ta không nên tham lam Thời Quang Bản Nguyên Châu, mà nên lập tức chọn rời khỏi Già Linh Giới, có lẽ lúc đó lối vào còn chưa biến mất.” Điền Văn Đào hơi hối hận.
“Có lẽ từ lúc bọn ta đặt chân vào Già Linh Giới, lối vào đã biến mất rồi, chỉ là chính bọn ta không hề hay biết.”
Trần Phỉ hồi tưởng lại lúc trước tiến vào Già Linh Giới, quả thực có chút dị thường, chỉ là hắn lần đầu tiên đến Già Linh Giới, nên cho rằng đó là tình huống bình thường.