“Điền sư huynh sau đó đã ruồng bỏ vị nữ tử ấy sao?”
Lòng hiếu kỳ của Trần Phỉ lập tức trỗi dậy, lẽ nào là vì ruồng bỏ thê tử kết tóc, nên cuối cùng mới bị nhân quả quấn thân?
“Trần sư đệ nói đùa rồi, ta nào có ruồng bỏ nàng. Ta và nàng đã cùng nhau bầu bạn trăm năm trong bí cảnh, sau khi nàng qua đời, ta mới rời khỏi nơi đó.” Điền Văn Đào lắc đầu đáp.
“Nếu vị nữ tử ấy đã qua đời, vậy tại sao Điền sư huynh vẫn bị nhân quả quấn thân? Lẽ nào Điền sư huynh đã vi phạm khế ước đã lập năm xưa?” Trần Phỉ nghi hoặc hỏi.
“Điền sư đệ không hề vi phạm khế ước. Ước định năm đó chính là bầu bạn trăm năm, về chuyện này, Điền sư đệ thực sự không làm gì sai cả.” Thẩm Đình Vũ nói xen vào.