"Bọn họ thu liễm toàn bộ lực lượng ảo thuật, dốc hết lên thân đối phương, bởi vậy ngươi chỉ thấy một mảng hắc ám." Thanh âm của Thánh Điện Ngộ Đạo Thạch Thụ Linh vang lên bên tai Tưởng Chí Vũ.
"Vậy nên, dù bọn họ đã vô phương bận tâm đến việc khác, nếu người vây xem thực lực không đủ, đến tư cách tiến lên vây công cũng không có?" Thanh âm của Tưởng Chí Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ.
Khi Tiêu Mộc chưa xuất toàn lực, gã Tưởng Chí Vũ sẽ bị ảo thuật ảnh hưởng, không phân biệt được thật giả. Kết quả giờ đây Tiêu Mộc đã xuất toàn lực, gã lại không bị ảo thuật ảnh hưởng, nhưng vẫn không tìm thấy chân thân của Tiêu Mộc ở đâu. Khoảng cách thực lực giữa hai bên có vẻ còn lớn hơn nhiều so với lúc trước trên Ngộ Đạo Tràng, khi gã bị áp chế đánh cho không ngóc đầu lên được.
Tưởng Chí Vũ tự thấy bản thân đã chấp nhận sự thật không bằng Tiêu Mộc, nhưng giờ xem ra, từ tận đáy lòng vẫn không cách nào buông bỏ. Hoặc có thể nói, Tưởng Chí Vũ cảm thấy mình có khoảng cách với Tiêu Mộc, nhưng không đến mức khoa trương như vậy. Dù sao ai nấy đều là Thiên Thần cảnh hậu kỳ!
"Cũng chưa đến mức đó, dùng công kích phạm vi lớn bao phủ, lúc bọn họ vô phương bận tâm đến việc khác, có thể tìm ra chân thân của bọn họ ở đâu." Thánh Điện Ngộ Đạo Thạch Thụ Linh liếc nhìn Tưởng Chí Vũ một cái, đoạn nói.