Trần Phỉ sờ lên mảnh vỡ trong tay áo, mảnh vỡ của Tâm Châu quả nhiên có thể mang vào, cũng không biết khi gặp phải nguy hiểm, có thể sinh ra tác dụng đối với sự quỷ dị của Tâm Quỷ Giới hay không.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tiếng bước đi của hai người Trần Phỉ cũng biến mất dưới tác dụng của Tâm Chúc.
Trần Phỉ cảm nhận được tình huống của bản thân, so với lần trước đối mặt với tăng nhân ở Tâm Giới vẫn có khác biệt rất lớn, ít nhất khi đó, Trần Phỉ còn có thể cảm giác được thân thể và khí huyết của mình.
Nhưng ở trong Tâm Quỷ Giới này, thân thể giống như ở một nơi phi thường xa xôi. Giờ phút này Trần Phỉ chỉ có thể cảm thấy thân thể hơi bồng bềnh, cảm giác nặng nề đã không còn, trong lòng có hơi không thoải mái.
Trần Phỉ đi theo Tư Ức Nam, chỉ trong chốc lát, vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động.