Liễu Trạch Nhân thoáng mờ mịt nhìn quanh. Phản ứng đầu tiên của gã là liệu mình có còn đang trong ảo cảnh chăng, bằng không sao lại bị một chiêu đánh bay ra khỏi diễn võ trường? Rõ ràng lúc đó gã đã thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt Quyết, lẽ ra không một ai đồng cảnh giới có thể nhìn thấu chân thân của gã trong thời gian ngắn như vậy mới đúng.
"Khụ!"
Liễu Trạch Nhân cúi đầu ho khan, cảm nhận thương thế nghiêm trọng trong cơ thể. Sự mờ mịt trong mắt gã dần tan biến, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng. Nếu thật sự trúng ảo thuật, thì nhiều thứ trong ảo cảnh có thể là giả, bao gồm cả thương thế trong cơ thể. Nhưng nếu ngay cả thương thế trong cơ thể cũng không thể phân biệt thật giả, thì trận tỷ thí này kỳ thực đã không còn chút huyền niệm nào nữa.
Khóe miệng Liễu Trạch Nhân khẽ giật, gã ngẩng đầu nhìn các đệ tử xung quanh đang kinh ngạc nhìn về phía này. Thân hình gã chợt lóe, trực tiếp biến mất trên đỉnh Thiên Hành Phong. Kể từ sau thảm bại dưới tay Du Tông Tiết năm xưa, Liễu Trạch Nhân đã tự nhủ với lòng mình, thảm bại như vậy chỉ được phép xảy ra một lần. Thế nhưng giờ đây, gã mới nhận ra, hóa ra còn có thể thảm hại hơn.
Rõ ràng đều là Thiên Thần cảnh trung kỳ, kết quả lại kết thúc bằng việc gã hoàn toàn không có sức chống cự. Đây đã không còn là thảm bại nữa, hai bên căn bản không giống như tu hành giả cùng một cảnh giới.