Tôi cũng không biết lai lịch của quân cờ màu đen này, chỉ thầm cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu mà thôi. Có lẽ, trong trí nhớ đã bị phủ bụi của tôi đã từng trông thấy qua thứ này.
Niệm xong chú quyết, tôi nhặt quân cờ màu đen lên. Nhưng khi quân cờ kia sắp hoàn toàn thoát ly khỏi mặt nước, nó lại bị một cỗ lực hút mạnh mẽ hút ngược lại.
Con rồng Âm khí đã hình thành trở lại, lúc này đang tung bay gầm thét phía trên địa mạch. Một vòng xoáy âm khí cực lớn đang hình thành tại rãnh địa mạch, trông cứ như nơi này sắp sửa phát sinh một trận tai nạn nghiêm trọng vậy.
“Không được rồi! Nơi này quá tà dị, mình phải nhanh chóng rời đi.” Sau khi chạm vào quân cờ màu đen, địa mạch chẳng những không bình yên hơn, trái lại còn giống như động đất vậy. Mọi luồng âm khí đều tiến vào một loại trạng thái cuồng bạo lạ thường.
Bệ đá chấn động, tựa như sắp sụp đổ xuống. Tôi muốn rời đi, nhưng tay trái cứ như bị đóng đinh vào dòng nước đục Âm khí này, khó mà nhúc nhích được.
“Không thể mang quân cờ này đi à?”
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, tôi chỉ có thể trợn tròn mắt. Mình tốn công tốn sức như vậy chỉ để mang quân cờ màu đen này đi khỏi khu vực trung tâm Âm mạch cơ mà!
Hiện tại, thứ này lại lơ lửng trên mặt nước đục Âm khí, không những không cách nào mang đi mà còn hút chặt lấy bàn tay của tôi, liên tục hấp thu bản nguyên Âm khí từ bên trong cơ thể tôi.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình chắc chắn sẽ bị hút khô đến chết mất.” Thầm lo lắng là vậy, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Đây đều là tuyệt đối dựa theo chú quyết của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh mà thực hiện, nhưng quả thật đã xảy ra sự chênh lệch to tướng giữa hiện thực và lý thuyết rồi.
“Rốt cuộc, vấn đề ở đâu ấy nhỉ?”
Từ khe rãnh địa mạch, từng luồng Âm phong thổi lên; vòng xoát Âm khí vẫn đang mở rộng không ngừng. Số lượng của chúng càng lúc càng nhiều, cuối cùng đã đạt đến mức 10 vòng xoáy.
Chúng chuyển động trong địa mạch theo một quỹ tích cố định. Trong đó, vòng xoáy gần tôi nhất là ở ngay bên cạnh bệ đá cổ. Chỉ cần vòng xoáy ấy mở rộng thêm chút, chắc chắn sẽ hút tôi luôn vào bên trong.
“Không ổn rồi! Mình không thể nào chết ở đây được!” Đúng là mình quá hàm hồ khi tiến bừa vào địa mạch rồi, nhưng mình cũng không hối hận. Ít nhất, mình đã có thể nhìn thấy một bộ mặt khác ẩn giấu bên dưới lòng đất của thế giới này. Với hình ảnh tráng lệ hiện tại, phỏng chừng suốt cuộc đời của một người bình thường cũng không bao giờ có cơ hội quan sát được.
Điên cuồng thúc giục Quỷ thuật, tôi chuẩn bị cho trận so tài cuối cùng!
Sau khi tất cả Âm khí trong cơ thể đều bị quân cờ màu đen hấp thu, hai mắt tôi bỗng tối sầm lại, thân thể lại bị quân cờ đen dẫn dắt mà ngã về phía bệ đá!
“Chết tiệt! Quân cờ này định hấp thu cả thân thể của mình ư?” Không có Âm khí cung cấp, quan cờ đen chậm rãi chìm xuống. Nhưng chuyện càng đáng sợ hơn chính là, nó vẫn hút chặt lấy lòng bàn tay tôi, muốn kéo tôi vào dòng nước đục Âm khí kia.
Thân thể đã không cách nào bảo trì thế cân bằng, tay phải của tôi vuột khỏi phần mép của bệ đá, vùng vẫy lung tung. Mãi đến khi sắp rơi vào bộ phận bên trong bệ đá, tôi bèn vung ngay tay phải, nhấn vào phần trên của tấm bia có dán bùa Sơn Thần.
Đó chỉ là một hành động ngẫu nhiên, nhưng điều khiến tôi thậm chí còn không bao giờ tưởng tượng đến đã xảy ra.
Dòng chân khí Tiên thiên bên trong cơ thể đã tự động vận chuyển; vì không bị Âm khí áp chế, luồng khí của Đạo gia kia đã lưu chuyển trong kinh mạch với tốc độ cực nhanh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, chân khí Tiên thiên trong cơ thể tôi cũng đã tiến vào tấm bia đá dán bùa này. Nhờ có chân khí trung hòa lại, Sơn Thần Xá Lệnh trên tấm bia đột nhiên phát sáng. Thế rồi, bức tượng đắp trông có vẻ bình thường kia tựa như sống lại, tản mát ra một loại khí thế đủ để trấn áp cả thập phương sơn hà.
Dương khí bùng nổ, từ đó mà hình thành nên một sự cân bằng tinh tế với quân cờ đen kia.
Mười vòng xoáy Âm khí cũng không còn mở rộng ra nữa, và địa mạch cũng dần dà yên tĩnh hơn tình trạng cuồng bạo lúc vừa rồi.
Nhìn về bệ đá trước mắt một lần nữa, tình hình hiện tại chính là:
Quân cờ màu đen nằm trong tay trái của tôi, lơ lửng giữa dòng nước đục Âm khí.
Bìa Sơn Thần phù được tay phải của tôi ấn vào phần đỉnh đầu, tản mát ra một loại khí thế kinh thiên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi địa mạch khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh hẳn, lực hút trên hai tay của tôi mới dần giảm bớt. Tôi vội vàng rút hai tay về, nhanh chóng lui ra sau, không dám tiếp cận bệ đá khủng khiếp này nữa.
Cả người mệt mỏi thoát lực, lúc tiến vào – tôi đang ở trong trạng thái mạnh mẽ nhất khi có Âm khí và Chân khí tràn đầy trong cơ thể; nhưng hiện tại - thân thể của tôi đã hoàn toàn khô kiệt, chẳng khác gì một người dân phổ thông giữa thành thị này.
“Toang rồi! Nếu muốn tu hành để lấy lại phần Chân khí và Âm khí kia, ít nhất cũng cần một ngày một đêm mới xong. Mà lát nữa, mình còn phải ra ngoài và tiêu diệt kẻ còn lại.” Nghĩ đến nhiệm vụ Diệt cỏ Diệt tận gốc của Âm Gian Tú Tràng, tôi cảm thấy đau hết đầu. Lần săn giết này là cơ hội tốt nhất dành cho tôi, vì bọn tà tu của Tam Âm tông không hề phòng bị. Nếu lần này không thể tiêu diệt sạch sẽ, một khi thả bọn chúng chạy thoát đến thành thị khác, vậy phỏng chừng cả đời này tôi cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.
Giờ có hối hận cũng không giúp ích được gì, tôi chậm rãi lui về phía sau, không dám dừng chân ở đây quá lâu.
Ngồi trên cây cầu đá chật hẹp, tôi di chuyển từng bước một. Nhưng một lát sau, tôi bắt đầu phát giác ra có gì đó không ổn. Đó chính là, dường như bản thân tôi lại có thể ảnh hưởng đến âm khí nơi đây.
Sở dĩ phải ngồi trên cầu đá để di chuyển, đó chính là do tôi sợ bị Âm phong thổi mạnh mà mất cân bằng rồi rơi xuống vực sâu vì bất cẩn. Thế nhưng mà, mãi đến lúc Âm phong thổi tạt vào người thì tôi mới phát hiện rằng, những luồng gió Âm vốn dĩ giống như một con ác long này lại dịu dàng cứ như bàn tay của một nàng tình nhân ở thời điểm hiện tại. Chúng không những giúp tưới nước vào con suối Âm mạch đang khô cạn của tôi, mà còn chủ động giúp tôi trì hoãn quá trình lan tràn của Âm độc trong cánh tay trái nữa.
“Chuyện quái gì?” Ngồi giữa cầu đá, tôi cứ có cảm giác tình huống thế này quá thuận lợi đến mức đáng sợ. Mãi đến khi cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, tôi mới dần mơ hồ hiểu ra chút ít.
Đa phần Âm khí đang quấn quanh tay trái của tôi; vừa rồi, chính bàn tay này đã nắm lấy quân cờ màu đen kia. Đồng thời, ở ngay vị trí tiếp xúc với quân cờ ở giữa lòng bàn tay, nơi đó còn lưu lại một chữ Triện cổ màu đen, nhìn na ná như chữ “Tử.”
Ngược lại, ở lòng bàn tay phải của tôi – tại vị trí mà tôi nhấn vào tấm bia Sơn Thần Phù, lúc này cũng đã có thêm một chữ Triệu cổ màu vàng nhạt, dường như là chữ “Sinh.”
“Sinh và Tử à?” Thấy hai chữ này, tôi lập tức nghĩ đến những lời mà gã tông chủ nhánh Quỷ Anh từng nói qua. Muốn phát huy mọi công hiệu của Thập Phương Luyện Quỷ đại trận, phải có 10 gã môn nhân với trình độ trận pháp cao siêu mới có thể chủ trì. Đồng thời, đại trận này lại chia thành Thiên thượng, Địa hạ, Đông, Tây, Nam, Bắc, Sinh môn, Tử vị, Quá khứ, Tương lai – tổng cộng 10 phương vị. Trên hai tay tôi xuất hiện hai chữ Sinh và Tử, liệu đây có phải là dấu hiệu ám chỉ cho Sinh môn và Tử môn trong Thập Phương Luyện Quỷ đại trận hay không nhỉ?
“Chẳng lẽ mình thật sự trở thành chủ nhân của đại trận trong lúc lơ đãng hay sao? Với chừng này, mình có thể phát huy ra 2 phần uy lực của đại trận à?” Phỏng đoán này quá mức hấp dẫn. Nếu đây là sự thật, vậy tất cả những nỗ lực trước đó của tôi đều đáng giá.
Thập Phương Luyện Quỷ đại trận là trận pháp được các đời Tam Âm của Tam Âm Tông liên tục hoàn thiện mới có thể hình thành. Trải qua những năm tháng gột rửa kia, trận này đã trở thành lá bài tẩy lớn nhất cho Tam Âm Tông. Cũng có thể nói, đây là hạng mục quý giá nhất trong hàng đống di sản truyền lại của Tam Âm tông.
“Mình đã biết vị trí của trận nhãn rồi. Ban nãy, mình cũng đã kiểm tra công hiệu của chữ Tử. Có vật này, mình sẽ không bị Âm khí công kích, lại có thể điều động một bộ phận Âm khí. Đợi lát nữa đi ra ngoài, mình sẽ test thử cách dùng chữ ‘Sinh’ kia.” Thập Phương đại trận, mỗi một chữ đều có công hiệu khác nhau. Mà đại trận này có thao tác rất phức tạp, mình cần phải chậm rãi nghiên cứu để có thể nắm giữ hoàn toàn.
“Không vội! Chờ khi diệt xong Tam Âm tông, mọi thứ nơi đây đều sẽ là của mình. Mình sẽ có đủ thời gian để làm quen với đại trận.” Đại trận tông môn nhưng lại bị một người ngoài nắm giữ - chuyện như vậy, bao gồm cả tất cả các đại phái chính đạo, cũng là tình huống chưa bao giờ xảy ra.
Có thể đi đến bước này, đây cũng là vì vô số sự trùng hợp và ngẫu nhiên, đồng thời còn xen vào chút ít may mắn.
Vuốt nhẹ tấm mặt nạ Tu La Thiện Ác trên mặt, từ khi đeo vật này vào, dường như vận may của tôi dần khá khẩm hơn. Có vẻ như mọi ngóc nhách nhân quả trên cơ thể tôi đã được tiêu trừ hết thảy, mà ông trời cũng không thể nào nhằm vào tôi được nữa. Thế cho nên, tôi bỗng dưng có một cảm giác ỷ lại vào chiếc mặt nạ này, thậm chí là còn không muốn tháo nó xuống nữa, cứ mang mãi trên mặt thế này thì tốt biết bao.
“Sao mình cứ cảm thấy tâm tính của bản thân đã xuất hiện một sự thay đổi nào đó ấy nhỉ? Nhưng không sao, trước mặt chuyện sinh tử, điều đầu tiên mà mình cần đắn đo chính là làm sao để sống sót.” Âm khí đang giúp tôi, chứ không phải là lực cản đang tạo áp lực lên tôi. Trái lại, những ngọn Âm phong lúc này đang dốc hết toàn lực để giúp tôi chữa trị thương thế.
Tôi bèn vận chuyển Âm Dương Quỷ Thuật để phối hợp với Âm khí xung quanh. Chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, 18 Âm khiếu trong cơ thể lại chứa đầy Âm khí một lần nữa.
Mà chuyện vui hơn nữa chính là, cảnh giới Quỷ thuật của tôi cũng thông thuận mà đột phá đến tầng thứ 4 —— cảnh giới Ngũ phương Lệnh quỷ.
Tầng thứ 4 là một đường ranh giới, Quỷ tu ở cảnh giới này đã được tính như là một vị cao thủ rồi.
Men theo đường cũ trở về, tôi cũng thu hồi hết bọn quỷ vật mà mình để lại trong thông đạo ngầm trở lại chiếc vòng quỷ. Tuy chúng nó tu luyện tại đây không lâu lắm, nhưng cũng đã mạnh lên rõ rệt. Nhất là Vương Sư; vốn dĩ gã có nền tảng rất yếu kém, thậm chí nếu bị ánh mặt trời chiếu vào là có nguy cơ tan thành mây khói ngay lập tức. Nhưng sau khi liên tục hấp thu Âm khí trong địa mạch, thân thể của gã đã được ngưng tụ lại, trở thành loài quỷ vật cấp thấp nhất.
Đối với Vương Sư, tôi ôm theo kỳ vọng rất cao. Dù sao đi nữa, gã ấy cũng là Quỷ vật duy nhất có trí tuệ nhân loại mà tôi từng gặp. Gã biết suy nghĩ, vẫn còn bảo tồn lại ký ức hoàn chỉnh lúc còn sống.
Thu hồi Quỷ vật xong, tôi bước ra khỏi cửa động. Mãi đến khi giẫm lên bậc thang đá tiến vào thông đạo dưới lòng đất, tôi bỗng nhiên phát giác có gì đó bất thường.
“Thi thể của Xà Thiên vẫn còn, tại sao thi thể của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh kia lại biến mất nhỉ?”