Tôi luôn nghĩ rằng, ý chí của bản thân đã toàn diện, chẳng còn bất cứ sơ hở nào. Nhưng trong Giấc mơ Thâm sâu, quảng trường Tuyệt Vọng đã dạy cho tôi một bài học đắc giá.
Con người - dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn luôn có những nỗi sợ hãivà lo lắng từ tận đáy lòng. Đây chính là kẽ hở trong tâm hồn.
Trong cơn ác mộng được dệt nên từ ký ức của tôi vừa rồi, đó chính là lần đầu tiên mà tôi đối diện với trái tim của bản thân. Hóa ra, điều tôi sợ nhất chính là bị Tú Tràng trả thù bằng hình thức xóa sổ và bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội.
Những giấc mơ thường không phải là hoàn toàn hư cấu. Chúng được hình thành dựa trên một số mảnh ký ức rải rác và sự suy đoán chủ quan của chính cá nhân tôi. Đó là lý do vì sao mà tôi lại có một cảm giác chân thực đến lạ lùng khi rơi vào giấc mơ ấy.
“Cũng không phải là hoàn toàn vô ích. Ít nhất, mình đã nhìn rõ được nội tâm bản thân và nắm giữ được một con át chủ bài hoàn toàn mới.” Nhớ lại tình cảnh trong thang máy, tôi đã từng bắt chước phương thức của con Huyết hồ khi vẽ bùa máu giữa không trung để triệu hồi Cửu vĩ huyết sắc ra. Thủ thuật này đòi hỏi tôi phải đánh đổi bằng chính cả tuổi thọ và tinh lực để thi triển, nhưng sức mạnh tương ứng cũng cực kỳ kinh người.
Đối với sự phản bội của Thiết Ngưng Hương, đó cũng là một lời nhắc nhở cho bản thân, rằng vẫn còn bạn bè của tôi trong thành phố này, nhưng không có một ai để tôi có thể hoàn toàn tin tưởng.
Đây là một sự thật phũ phàng! Tôi có thể thay đổi bản thân mình, nhưng tôi chẳng thể nào thay đổi người khác được.
“Sau buổi livestream này, mình nên nói chuyện với Thiết Ngưng Hương một lần mới được.” Mọi thứ xảy ra trong cơn ác mộng tuyệt vọng kia đã in sâu vào tâm trí tôi. Đồng thời, một cảm xúc mới cũng đã sinh ra, chính là sự phẫn nộ. Tôi phẫn nộ vì Trần Cửu Ca đã gài bẫy mình như thế.
Đều là streamer? Hẳn là nên hợp tác lẫn nhau? Tôi sẽ không bao giờ dám tin tưởng câu nói này nữa.
Mỗi một streamer đều là một dạng tồn tại cực kỳ nguy hiểm. Mối quan hệ giữa chúng ta không phải là cộng tác viên, mà là đối thủ cạnh tranh. Cũng giống như khi nuôi Cổ, chỉ mỗi người sống sót mới có thể nhận được nhiều lợi ích hơn từ Tú Tràng.
Bật dậy khỏi mặt đất, với kinh nghiệm lần trước của bản thân, lần này tôi không còn phập phồng e ngại bất cứ điều chi nữa. Lướt qua từng căn nhà theo sự chỉ dẫn của con gấu bông, tôi cũng gặp một vài tấm gương khác trên đường đi, nhưng nhờ có đề phòng trước nên đều lẫn tránh kịp thời. Về cơ bản, không cần dõi mắt xem ảnh phản chiếu trong gương là được.
Đi qua khoảng 5 – 6 ngôi nhà khác, tôi dần nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Bỏ mấy chiêu trò này đi! Tao đã sớm nhận ra mày là Bóng Đè rồi. Với trình độ ngụy trang của mày, chỉ lừa được thằng ngu kia mà thôi. Còn tao cũng có kiến thức về Giấc mơ Thâm sâu không kém gì mày đâu!”
Tôi vểnh tai lắng nghe, để rồi nhanh chóng xác thực. Đây là giọng nói của Trần Cửu Ca.
“Tao chỉ muốn giao dịch với mày mà thôi. Tao không phải là Bóng Đè sống trong Giấc mơ Thâm sâu, mà là tà niệm của một người tu Đạo. Vì một lý do nào đó, tao bị dính chặt vào người phụ nữ này, thế nên cùng nhau tiến vào giấc mộng. Bản thể của tao vẫn bị trấn áp tại một địa phương nào đó. Chỉ cần mày đồng ý dẫn tao rời đi thế giới trong mơ này, tao sẽ nói cho mày nghe một tin tức mật cực kỳ quan trọng.”
Người vừa nói câu vừa rồi chính là Sở Môn; tôi lập tức dừng bước, nheo mắt lại: “Quả nhiên là đã bị giả mạo rồi! Nó thực sự xảo quyệt mà.”
...
“Không cầm! Làm sao tao dám tin một con Bóng Đè được? Đừng gây rắc rối cho tao. Tao không có hứng thú với mày.”
“Tao biết mày đang tìm kiếm thứ gì đó tạo quảng trường không ánh đèn kia, và tao cũng biết vật đó đáng nhẽ nên được giấu trong căn phòng cuối cùng dưới tầng hầm thứ 5. Tao còn có thể nói rõ với mày rằng, tay streamer tự xưng là Hạ Trì kia cũng đã từng bước vào bên trong căn phòng cuối cùng đó rồi. Vật mà mày muốn tìm, rất có thể đã bị hắn lấy đi.”
“Mày nghĩ tao sẽ tin à? Mày có biết điều kiện để có thể mở căn phòng đó ra khắc nghiệt như thế nào không? Cút cmn ngay đi! Bằng không, tao chơi với mày đến cùng!”
“Chờ đã! Tao nói thật! Từ từ! Dừng tay lại! Tại sao mày có thể sử dụng bùa chú linh nghiệm giữa thế giới trong mơ này?”
“Mày hạn hẹp kiến thức thế? Vậy, mày có biết Tiểu Trang quan không? Gần một nửa bùa chú của môn phái đó đều có khả năng giết người trong mộng đấy!”
...
Tôi cũng đã từng nghe nói về Tiểu Trang quan. Lúc livestream trên chuyến xe tang kia, tôi đã sử dụng qua bùa chú của bọn họ. Đó là loại bùa chú có ảnh hưởng đến giấc mơ, cực kỳ huyền diệu.
Nghe tiếng cười càn rỡ của Trần Cửu Ca vang vọng bên tai, tôi bắt đầu khởi động tay chân, vừa cố kìm nén lửa giận trong lòng, vừa tiến về căn phòng nằm ở vị trí trung tâm phía trước.
Đạp tung cánh cửa chống trộm trước mặt khiến tro đen rơi đầy đất, sau âm thanh đùng đùng do cửa sắt rơi xuống, tôi bước từng bước một vào phòng.
“Trần Cửu Ca, chúng ta lại gặp nhau.”
Âm thanh đột ngột vang lên kia khiến gương mặt của người đàn ông trong phòng chợt cứng đờ. Tháo xuống mọi lớp ngụy trang, trước đó 1 giây gã còn mang bộ dáng tươi cười tùy tiện, nhưng khi trông thấy tôi từ xa thì khóe miệng của gã cũng đột nhiên run rẩy một chút.
“Hạ Trì?”
“Mày thất vọng lắm à?” Tôi nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Không hổ danh là quảng trường Tuyệt Vọng nha! Nỗi đau đớn và sự tuyệt vọng kia sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong lòng tao đấy. Mà tất cả mọi chuyện này đều do mày ban cho đấy. Hiện tại, tao nên chuẩn bị ‘cảm ơn’ mày thật nhiệt tình.”
Ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng, đây hẳn là vị trí trung tâm thực sự của quảng trường Tuyệt Vọng này, là một đại sảnh hình tròn đầy những đống tro tàn.
Diện tích tổng khoảng 20 mét vuông, ở giữa có năm mặt gương được xếp ở vị trí theo hình ngôi sao 5 cánh.
Sở Môn đang bất tỉnh ở góc tường; trên ngực gã là một lá bùa màu xanh nhạt. Trong khi đó, Diệp Băng và Trần Cửu Ca đang đứng bên cạnh một tấm gương, chẳng biết định làm gì.
“Hạ Trì, bình tĩnh đi.” Sắc mặt của Trần Cửu Ca thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt giống như trở thành một người khác vậy: “Tôi nghĩ... Có lẽ là anh đã hiểu lầm rồi. Tại quảng trường Tuyệt Vọng, có rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể kiểm soát được, nên cũng không thể tránh được tai nạn bất ngờ. Lúc ấy, tôi rất muốn quay lại cứu anh, nhưng cũng không thể đánh đổi bằng sự an toàn của Diệp Băng được.”
“Nói dễ nghe quá nhỉ? Giờ tao đã đến đây rồi, có phải đến lượt mày nên nói cho tao nghe tất cả mọi chuyện hay không nhỉ?” Tôi bước đến cạnh tấm gương, dõi tầm mắt đi hướng khác: “Có phải chỉ có 1 trong 5 chiếc gương này có thể dẫn lối ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu hay không?”
Nụ cười trên mặt Trần Cửu Ca vẫn không thay đổi, gã đáp: “Đúng vậy! Chỉ có 1 trong 5 chiếc gương này có thể dẫn lối ra thế giới bên ngoài, nhưng chỉ có tôi mới biết là chiếc gương nào. Đây là bí mật của tôi. Hạ Trì! Chẳng ai trên thế giới này cho không cái gì cả! Nghe bạn của anh vừa nói rằng, anh đã từng bước vào bên trong căn phòng cuối cùng ở tầng hầm thứ 5 trong khu nhà cũ nát tại quảng trường không ánh đèn, phải không? Nếu anh chấp nhận đưa cho tôi những gì mà anh lấy được từ căn phòng đó, tôi có thể đảm bảo dẫn anh rời khỏi đây một cách an toàn. Trên thực tế, tôi vẫn là người chịu thiệt thòi trong vụ làm ăn này. Nhưng vì chút ít lỗi nhỏ với anh trước đó, đây kể như là lời xin lỗi của tôi với anh vậy.”
Vừa nói đến đây, gã quay sang chỉ vào Sở Môn nơi góc phòng: “Thực ra, anh nên cảm ơn tôi mới đúng. E rằng anh chưa biết nhỉ? Người bạn đồng hành này thực sự là một con Bóng Đè giả trang. Tôi vẫn còn bùa chú trấn áp tâm ma của Tiểu Trang quan đây, nếu dùng để đối phó Bóng Đè thì cực kỳ hữu ích. Nếu anh có thứ tôi cần, tôi cũng có thể đưa anh loại bùa chú này. Có cung, ắt có cầu.”
“Đến bây giờ, mà mày vẫn muốn giao dịch với tao à?” Tôi quan sát Trần Cửu Ca bằng một ánh nhìn kỳ lạ: “Vậy để tao cũng thẳng thắng luôn. Tao đã tiến vào căn phòng cuối cùng kia. Vật mà mày muốn, cũng đang nằm trên người tao. Nhưng hiện tại, tao cũng không giao nó cho mày. Nói cho tao biết là có thể dùng tấm gương nào để rời đi, chẳng cần phải giao dịch gì cả.”
“Chỉ có một phương pháp duy nhất để rời khỏi Giấc mơ Thâm sâu mà thôi. Chẳng lẽ anh không muốn rời đi sao?” Trần Cửu Ca cực kỳ tự tin rằng, tôi sẽ không trở mặt vào thời điểm này.
“Đây là do mày ép tao.” Đứng trước một trong những tấm gương, tôi giơ nắm đấm lên: “Tao sẽ đếm ngược 3 lần, nói cho tao biết: Dùng mặt gương nào để có thể rời đi?”
“Đe dọa tôi ư? Anh muốn chết chung với tôi à?” Trần Cửu Ca cười đểu, “Tôi khuyên anh đừng nên hấp tấp! Có lẽ tấm gương trước mặt anh chính là tấm gương duy nhất mà anh có thể dùng để thoát khỏi đấy. Chỉ cần nó bị hỏng hóc một chút, cả đám chúng ta sẽ phải vĩnh viễn kẹt lại trong này.”
“3.” Không nói nhảm nhiều, tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
“Xác suất 1/5/ Anh muốn đánh cược với tôi à?” Trần Cửu Ca với tay ra sau lưng, dường như đang âm thầm lấy một thứ gì đó ra.
“2.”
“Được rồi, chúng ta có thể giải quyết vấn đề một cách ôn hòa hơn. Tôi sẽ nói cho anh biết tấm gương nào có thể rời đi. Anh cho tôi xem anh đã lấy gì từ căn phòng cuối cùng ấy? Thế nào? Tôi đã nhượng bộ nhiều lắm rồi.”
“1.”
Xoảng...
Lạnh lùng đếm xong một số cuối cùng, tôi gồng mạnh nắm tay, đấm thẳng vào mặt kính. Nhìn từng mảnh gương vỡ bắn ra, nét tươi cười trên mặt Trần Cửu Ca hoàn toàng đông cứng lại.
“Mày... Mày đám đập vỡ kính thật à?”
Lau sạch vết máu trên mu bàn tay, rút mấy mảnh vỡ thủy tinh đang cắm vào da thịt ra ngoài, tôi bước đến bên cạnh một tấm gương khác: “Vẫn là 3 nhịp đếm ngược, hoặc mày nói tao nghe, đâu mới là tấm gương thật sự.”
“Mày điên à? Đây là cách duy nhất để đi vào và thoát ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu. Tao đã phải đánh đổi bằng 30 điểm tích phân, nghiên cứu cả quyển sổ tay của mục tiêu A mới biết được đấy.”
Trần Cửu Ca gần như phát điên lên. Gã bị hành động quyết đoán đập nát tấm gương của tôi dọa sợ. Tuy nhiên, một tay streamer của Tú Tràng cũng không dễ dàng khuất phục. Gã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình: “Định đánh ván cờ tâm lý với tao à? Mày nghĩ tao chỉ vì tạm thời sống sót mà từ bỏ quyền chủ động ư?”
***************
ĐA TẠ LÃO Tieudaokiemtu ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU A.... CHÚC LÃO CÙNG GIA ĐÌNH VÀ TẤT CẢ ĐỘC GIẢ PHÒNG STREAM CÓ MỘT KỲ NGHỈ THẬT VUI VẺ, HẠNH PHỤC VÀ AN TOÀN NHÉ.... MÃI YÊU, MÃI YÊU!!!!!!!!!!!!!!