TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 539: Quảng trường Tuyệt Vọng

“Anh nói chuyện chẳng khác nào không nói. Tôi cũng biết mấy tấm gương có vấn đề, nhưng chẳng lẽ đi thể thử từng cái một à? Cho dù có 100 cái mạng, e là cũng không đủ để thử đấy?” Giọng tôi vẫn bình thản, không hề tỏ vẻ kích động gì.

“Chúng ta đều là streamer, làm sao tôi lại có thể hại anh được?” Trần Cửu Ca hé miệng cười nhẹ: “Mỗi một tấm gương đều là một lối đi, nhưng lần lượt thử thì chắc chắn là không được rồi. Bất quá, tôi biết một tấm gương xác định, có thể chắc chắn dẫn lối đi ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu.”

“Thật à?” Tôi không phải quá tin tưởng lời nói của Trần Cửu Ca. Tin tức không ngang nhau, căn bản là tôi không thể nào kiểm chứng xem gã có phải đang nói dối hay không?

“Đương nhiên! Cơ mà, tôi còn chưa thể nói cho anh biết vị trí cụ thể của tấm gương kia vào lúc này. Giờ đến lượt anh nói tôi nghe về thông tin mà anh đang có.” Trần Cửu Ca vẫn cười mỉm, trông cực kỳ chán ghét. Tôi không thể nhìn thấu gã. Nếu có thể, tôi thật sự rất muốn nện cho gã một quyền, đập bẹp cáo khuôn mặt cứ cười mỉm kia đi.

Cuối cùng, tôi vẫn không ra tay, giữ giọng nói đều đều: “Mục tiêu A đã từng xuất hiện trên tháp đồng hồ.”

“Tháp đồng hồ?” Hiển nhiên, Trần Cửu Ca chưa từng biết đến địa phương này; bản thân tháp đồng hồ cũng chỉ là một cái tên do tôi gọi theo hình dáng của nó.

“Cách nơi này đại khái vài ngàn mét, có một tòa nhà cao 19 tầng. Trên nóc tòa nhà đó có xây một khu tháp đồng hồ cực kỳ lớn; còn trong tòa nhà lại có vô số đầu người ý niệm. Mục tiêu A mặc váy dài đa sắc, mang giày cao gót màu đỏ, từng xuất hiện xung quanh tòa tháp đồng hồ kia.” Tôi nói liên tục một hơi; lúc này, tôi đang nôn nóng muốn biết vị trí của tấm gương trong lời nói của Trần Cửu Ca vừa rồi.

“Tháp đồng hồ to lớn? Thời gian à?” Trần Cửu Ca lẩm bẩm hai câu: “Cô ấy đã làm gì ở đó? Anh cứ nói càng chi tiết càng tốt. Điều này liên quan đến 100 điểm tích lũy đấy; hy vọng anh đừng cố ý che giấu bất cứ một điều gì.”

“Lúc ấy, tôi vẫn trốn ở chỗ tối, không dám lộ diện. Cô gái kia rất mạnh. Từ trên người cô ấy, tôi cảm nhận được một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm.” Tôi không hề lừa gạt gã, chẳng qua là lấy lý do nguy hiểm để lập lờ, không hề kể rõ mọi diễn biến khi ấy cho Trần Cửu Ca nghe.

Trong lòng tôi, cô gái thần bí kia có lai lịch rất lớn; chỉ có mỗi tôi và Trần Cửu Ca, vậy chắc chắn không phải là đối thủ của cô ấy.

Nghe tôi nói xong, Trần Cửu Ca thoáng thu lại nụ cười: “Hy vọng anh không nói dối.”

“Bây giờ, có phải đã đến lúc anh nói cho tôi biết về vị trí cụ thể của tấm gương kia hay không?” Tôi biết, không hẳn là Trần Cửu Ca sẽ nói thật, nhưng ít nhất thì tôi vẫn có thể suy ra một ít manh mối giá trị từ lời nói của gã.

“Trước đó, tôi từng nói tòa thành thị trong mơ này chia thành vô số quảng trường; tấm gương kia đang nằm tại quảng trường Tuyệt Vọng.”

“Quảng trường Tuyệt Vọng à?” Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Cửu Ca: “Cái tên này là do anh đặt ư?”

Gã đứng yên một lúc lâu mà không nói gì, dường như đang đắn đo. Qua một thời gian dài, Trần Cửu Ca mới mở miệng: “Không phải, cái tên ấy do mục tiêu A đặt ra.”

Thọt tay vào túi, Trần Cửu Ca chậm rãi lấy ra một quyển sổ vàng cũ nát, lật đến một trang nào đó: “Tôi cầm, anh đến xem.”

Đến gần gã, tôi bèn sử dụng Phán nhãn để quan sát; trong quyển sổ ấy là một tấm bản đồ vẽ tay: “Đây là một bản đồ của Giấc mơ Thâm sâu à?”

Âm điệu của tôi cao dầm, vì bản thân khó có thể che giấu được nỗi kinh ngạc trong tâm thức. Quyển sổ da màu vàng dày cộm này ít nhất cũng có mấy chục trang. Nếu tất cả trong đó đều là hình vẽ bản đồ của tòa thành thị này - vậy, vật này quý giá đến mức vô giá!

“Đừng kích động, đây đúng là bản đồ, nhưng là bản thiếu.” Trần Cửu Ca lật tới lật lui; bên trong có rất nhiều nội dung đã bị xóa mờ đi. Thay vì nói đây là một quyển sách bản đồ, không bằng xác định nó là một quyển tùy bút thì đúng hơn, “Thứ này chính là do mục tiêu A để lại Tú Tràng trong thời gian rất lâu trước đây, cũng chính là thành quả thăm dò của cô ấy. Bên trong có ghi lại tên của tất cả các quảng trường, mà phần đánh dấu đều do đích thân cô ấy ghi chú xuống. Tôi mất đến 30 điểm tích lũy mới có thể đổi được đấy.”

Ngoài mặt không nói gì, nhưng tôi thầm nghĩ: “Để lại trước đây à? Tú Tràng cho đổi đồ vật mà còn tính theo giai đoạn ư? Tên Trần Cửu Ca này, trên người gã còn rất nhiều đồ vật đáng cho mình khám phá nhỉ?”

Trần Cửu Ca vẫn giữ chặt quyển sổ màu vàng, không cho tôi chạm đến. Có thể thấy rõ, gã rất coi trọng vật phẩm này: “Giấc mơ Thâm sâu rất lớn. Dù có tìm tòi rất nhiều năm, cũng chỉ có thể tìm hiểu rõ từ 1 - 2% mà thôi. Bất quá, chỉ riêng với những thông tin này cũng đủ giúp chúng ta trốn thoát.”

Gã mở rộng quyển sổ da màu vàng ra, chỉ tay vào một trong những nơi được đánh dấu bằng một hình tròn màu đen: “Đây là vị trí hiện tại của chúng ta, là chi nhánh của Âm Gian Tú Tràng trong Giấc mơ Thâm sâu.”

Nhìn vào vị trí ngón tay của hắn, tôi thấy một cụm từ chú thích ghi rằng: [Căn cứ].

“Hướng Tây Nam có lẽ chính là tòa tháp đồng hồ mà anh vừa nói; đó là tòa nhà cao tầng duy nhất ở xung quanh khu vực này. Nếu anh tiếp tục đi về phía Bắc, xuyên qua 9 khu quảng trường khác, vậy là có thể nhìn thấy quảng trường Tuyệt Vọng.” Trần Cửu Ca chỉ tuyến đường cho tôi, và tạm thời thì tôi cũng chưa thấy lời gã nói có bất cứ sơ hở nào.

“Tại sao nơi đó lại được gọi là quảng trường Tuyệt Vọng? Có gì đặc biệt à?” Dùng Phán nhãn, tôi âm thầm nhớ rõ mọi tuyến đường trên tấm bản đồ này.

Trần Cửu Ca lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm. Phần tư liệu này là do mục tiêu A để lại, tên cũng là do cô ấy đặt ra. Sau khi từ giấc mơ Trung dung tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, tôi vẫn luôn căn cứ vào tấm bản đồ này để tìm kiếm các biển báo giao thông, phải mất rất nhiều công sức mới đi đến được [Căn cứ] này đấy.”

Tôi cười nhẹ, cũng không nói gì. Trần Cửu Ca đã chuẩn bị đầy đủ như thế, thì làm gì có chuyện không biết rõ tình huống cụ thể của khu quảng trường kia. Đây chỉ là do gã không muốn nói cho tôi biết mà thôi.

Tấm bản đồ có giá trị đến 30 điểm tích lũy, trong khi gã lại tốn trăm công nghìn khổ để tìm đến khu căn cứ bị Âm Gian Tú Tràng vứt bỏ kia. Bản thân của hành động này rất khả nghi. Nếu không có lợi, ai lại muốn bỏ công? Giá trị của mớ bảo vật ẩn giấu trong căn cứ chắc chắn vượt xa con số 30 điểm tích lũy kia.

Vô luận là đóa hoa trong mộng hay mảnh gương vỡ không thể phản chiếu ra bóng người kia, đều có thể chính là mục tiêu nhiệm vụ chính của Trần Cửu Ca. Đáng tiếc, gã đã đến chậm một bước; hiện tại, hai vật ấy đều rơi vào tay tôi rồi.

Trao đổi tin tức xong, Diệp Băng và Sở Môn cũng đi tới từ phía sau. Bốn người tụ tập cùng một chỗ, thương lượng bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Trần Cửu Ca chủ trương đi tháp đồng hồ, mai phục mục tiêu A. Tôi và Sở Môn lại cực lực phản đối. Nơi đó là sào huyệt của bọn đầu người ý niệm; chỉ cần sơ sẩy một chút, là có rủi ro bị vô số đầu người ý niệm vây công.

Cuối cùng, thiểu số phục tùng đa số; chúng tôi quyết định đi đến quảng trường Tuyệt Vọng trước, chờ đến khi quãng thời gian 'đêm tối' trong giấc mơ trôi qua thì mới quay lại tháp đồng hồ, thử tập kích cô gái thần bí kia.

Đi tới vùng biên giới của quãng trường không ánh đèn, bọn ý niệm vốn dĩ từng đuổi theo tôi và Sở Môn cũng sớm đã rời đi, mà hai con Bóng Đè ngụy trang thành hình dáng của tôi và Sở Môn cũng bặt tăm bặt tích.

Nghĩ đến Bóng Đè, tôi vô thức nhìn sang Trần Cửu Ca và Diệp Băng vài lần. Trong nháy mắt, quả thật là tôi đã nảy sinh lòng hoài nghi với hai người này. Nhưng ngẫm lại, Bóng Đè chỉ có thể ngụy trang khi căn cứ vào trí nhớ của từng cá nhân mà thôi, chứ không thể giả tạo một cách hoàn mỹ được. Nó không thể bắt chước một số điểm đặc thù, hoặc thói quen theo phản xạ của từng cá nhân.

Nghĩ tới đây, tôi thoáng yên tâm, bất quá vẫn không dám coi thường Trần Cửu Ca. Tên này rất giả dối, nói chuyện lúc thật lúc không. Nếu suy đoán cẩn thận là có thể dễ dàng nhận ra rằng, gã ấy che giấu rất nhiều tin tức quan trọng.

Ví dụ, gã ấy bước vào giấc mơ bằng cách nào? Từng thông qua Giấc mơ Trung dung của ai hay về phương pháp cụ thể để thoát khỏi giấc mơ, làm thế nào để sử dụng tấm gương kia...?

Có rất nhiều vất đề, nhưng tôi cũng không thể hỏi lại kỹ lưỡng. Gặng hỏi quá mức, đó là đều mà cả tôi và gã luôn lẫn tránh. Dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn là đồng bạn hợp tác ngoài mặt; cả hai vẫn cần sức mạnh của đối phương để hoàn thành nhiệm vụ livestream!

Phỏng chừng, Trần Cửu Ca đã làm streamer lâu hơn cả tôi đấy. Gã có rất nhiều kiến thức về Giấc mơ Thâm sâu. Thậm chí tôi còn đoán rằng, đây không phải là lần đầu tiên mà gã tiến vào Giấc mơ Thâm sâu này.

Sau khi ra khỏi quảng trường không ánh đèn, xung quanh có rất nhiều đầu người ý niệm bay ra ngoài. Ngay cả những mảnh vỡ ký ức ẩn sâu trong vách tường cũng đều sống lại cả; chúng giống như bọn quỷ hồn chết oan, đôi khi còn chủ động tấn công chúng tôi.

Đêm đen trong giấc mơ dần bắt đầu lộ ra bộ mặt dữ tợn và nguy hiểm của nó. Theo lý thuyết, chúng tôi phải gặp nhiều vất vả để di chuyển đến địa điểm mụa tiêu; nhưng lúc này, Trần Cửu Ca lại áp dụng một vài thủ đoạn nhỏ, nhưng kết quả lại khá là bất ngờ.

Gã lấy ra hai miếng mặt ngọc, chia cho tôi và Sở Môn. Sau khi đeo thứ này vào, những mảnh vỡ ký ức và ý niệm xung quanh bỗng nhiên phớ lờ chúng tôi hẳn đi.

“Miếng ngọc này có thể tiêu trừ tạp niệm, duy trì bản tâm, bảo đảm các anh không bị bọn quái vật có trí nhớ vặn vẹo kia công kích. Cơ mà, thời gian hiệu quả chỉ có 30 phút mà thôi. Hiện tại, chúng ta nên tăng nhanh tốc độ, đừng trì hoãn quá lâu.” Mặt ngọc mà Trần Cửu Ca cho tôi và Sở Môn quả thật rất hữu dụng. Tuy nhiên, gã ấy và Diệp Băng lại không hề đeo thứ này; điều đó chứng tỏ rằng, trên người gã hẳn là còn có vật gì đó tốt hơn.

Đi một mạch về phía trước, giữa đường cũng có vài biến cố xảy ra. Ví dụ như khi đi ngang qua một quảng trường nào đó, một con quái vật được cấu thành từ mớ tổ hợp ký ức to gần bằng một toàn nhà hai tầng xuất hiện, chạy ngang qua quảng trường ấy. Nó là thứ xấu xí nhất mà tôi từng thấy trong đời, là quái thai do vô số tứ chi, cơ thể và khuôn mặt của nhân loại lắp ráp lại mà thành. Dù cách hơn trăm thước, đều có thể sinh ra một cảm giác nặng nề đến mức hít thở không thông.

************

TRÂN TRỌNG CÁC ƠN MINH CHỦ Trường Giang, MINH CHỦ padpad98, MINH CHỦ Akame, MINH CHỦ binhton123 VÀ MINH CHỦ Hotuthunga ĐÃ ỦNG HỘ NGUYỆT PHIẾU.... CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT BUỔI TỐI VUI VẺ... MỘT TUẦN MỚI ĐẦY NĂNG LƯỢNG NHAAA!!!