TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 527: Cô ấy ngự trị bên trên thời gian

Tôi từng học qua Băng quyền, giỏi cận chiến. Lúc này lại có Công đức hộ thân, người phụ nữ này không thể gây nguy hiểm cho tôi được.

Một quyền nối tiếp một quyền, tôi hoàn toàn không cho cô ta có cơ hội phản kháng. Sau một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, cả chiếc đầu ý niệm đã bị tôi đập vỡ tan!

Cảnh tượng biến hóa, người đàn ông trung niên trong phòng và cô gái trẻ tuổi trên giường bệnh đều biến mất; tôi quay lại căn phòng vừa rồi.

Mở hai mắt ra, tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình. Chiếc đầu người phụ nữ đã khô quắt, tựa như một đóa hoa khô héo; sợi tơ mang màu sắc rực rỡ trong tay tôi cũng đã teo tóp, đứt gãy.

“Chết rồi à?” Sở Môn hưng phấn đi tới: “Cậu streamer, cậu đã thành công rồi.”

Tôi vừa cầm “cái đầu người ý niệm”, vừa hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra: “Vốn dĩ, tôi muốn túm lấy mấy sợi tơ bên dưới ‘ý niệm,’ nhưng vừa chạm đến nó thì ý thức của bản thân đã bị kéo vào trong ác niệm, suýt nữa bị nó nuốt chửng luôn rồi.”

Trong màn giao đấu vừa rồi, tuy ngắn ngủi, trên thực tế lại vô cùng nguy hiểm. Nếu dùng thủ đoạn bình thường, vậy sẽ không có hiệu quả với ‘ác niệm.’ Trước khi Công đức của chuỗi tràng hạt phát huy công hiệu, tôi đã bị “ý niệm” kia ảnh hưởng, thiếu chút nữa là bị nó đồng hóa, biến thành một linh hồn ác độc mất đi lý trí khác.

“Vậy làm sao cậu thoát ra được?” Sở Môn chỉ nhìn thấy tôi cầm chiếc đầu ý niệm mà ngẩn người một hồi, về cơ bản là không hề biết tôi vừa trải qua một cơn nguy hiểm thực sự.

“Dựa vào cái này.” Tôi giơ tay trái lên, trên chuỗi tràng hạt vẫn còn chiếu sáng từng luồng Công đức với đường vân hoa sen lưu động nhè nhẹ: “Công đức có thể khắc chế ác niệm, nhưng số lượng Công đức là hữu hạn, kiểu vật phẩm tiêu hao ấy. Tôi cũng không rõ, mình còn có thể sử dụng chuỗi tràng hạt này thêm bao nhiêu lần nữa?”

Im lặng một lát, thật ra tôi vẫn còn giấu diếm một thông tin tồi tệ hơn nữa. Công đức của bản thân tôi là - 100.000 điểm, nghiệp chướng quấn thân; một khi bị Ác niệm ăn mòn, e là chính mình sẽ bị biến thành một dạng tồn tại vô cùng kinh khủng.

Tôi lập tức xua tan suy nghĩ trong đầu, thử kiểm tra căn phòng một lần nữa. Sau khi xác định không bỏ sót manh mối gì, tôi bèn đẩy cửa ra: “Chúng ta nên đi tiếp thôi, tiếp tục đi lên lầu. Cẩn thận, đừng để đụng mặt cô gái ban nãy. Cô ta rất nguy hiểm!”

Ra khỏi phòng, tôi cũng không rời đi ngay lập tức. Vì đã xử lý xong con ác niệm trong căn phòng này, đến lúc quan trọng, nơi đây có thể được dùng làm vị trí trú ẩn tạm thời.

Vì từng căn phòng không hề được đánh số, phải mất hơn 10 giây thì tôi mới có thể nhớ kỹ vị trí của căn phòng này, “Giờ đi thôi!”

Tôi và Sở Môn vừa mới xoay người, để rồi nhanh chóng nghe được một tiếng động vang lên từ phía sau lưng. Quay đầu nhìn lại, cửa phòng vốn đã đóng lại, lúc này đột ngột nứt ra một khe hở.

Khi tôi và Sở Môn còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đột nhiên bị phá vỡ. Một cái đầu người khô quắt queo lăn ra khỏi ô cửa; từng sợi tơ mới bắt đầu hình thành, kéo dài ra, trong khi cái đầu người kia bắt đầu lăn xuống dưới lầu.

“Nguy rồi! ‘Ý niệm’ của người phụ nữ kia vẫn chưa chết!”

Đường đi thông giữa các tầng có hình xoắn ốc, mà cái đầu kia lăn rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

“Không ổn rồi.” Tôi và Sở Môn đều sầm mặt lại. Một trong những nguyên nhân cực kỳ quan trọng giúp hai chúng tôi vẫn có thể an toàn di chuyển cho tới bây giờ, chính là vì cả hai chúng tôi vẫn luôn trốn ở chỗ tối, không bị ai phát hiện cả.

Nhưng bây giờ tình huống đã khác, “ý niệm” kia rất có thể sẽ đi truyền tin cho những “ý niệm” khác trong tòa nhà này, tiết lộ thông tin về sự tồn tại của hai người ngoài vừa xuất hiện - chính là chúng tôi.

Một “ý niệm” thôi mà đã khủng khiếp như vậy, nếu cả bầy tiến đến thì sao? Vừa sực nghĩ đến thôi, tôi đã không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Không chút do dự, tôi lập chạy ngay. Nhưng khi chạy đến tầng 4, tôi cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của bọn “ý niệm” kia đâu cả. Chẳng lẽ nó đang trốn ở đâu đó, tìm cơ hội đánh lén à?

Đứng trong lối đi nhỏ, mỗi một tầng đều được cấu thành từ vô số căn phòng. Sẽ vô cùng không thực tế nếu cất công đi tìm tòi từng căn phòng một.

“Cậu streamer, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên rời khỏe tòa cao ốc này không?” Động tác của Sở Môn chậm hơn tôi; đến lúc này, gã ấy mới bắt kịp, trong giọng nói còn pha lẫn chút lo lắng, sợ hãi.

“Tòa cao ốc này là tòa nhà cao nhất trong khu vực xung quanh. Muốn nhìn thấy xa hơn để xác định địa hình các nơi, không có tòa nhà nào khác thích hợp hơn ở đây cả. Cứ tăng tốc đi lên tầng thượng thôi, không thể rút lui vào lúc này.”

Tôi bèn dẫn đầu, chạy một mạch lên tầng thượng.

Trên thực tế, có một lý do khiến tôi không muốn rời đi ngay. Cô gái đeo mặt nạ giấy kia vẫn còn ở trong tòa nhà này. Vì giết cô ta, Âm Gian Tú Tràng đã treo giá 100 điểm hối đoái. Nếu có cơ hội, tôi muốn quan sát cô ấy ở cự ly gần hơn một chút, nói không chừng sẽ phát hiện ra manh mối quan trọng.

Chiếc đầu phụ nữ kia đã biến mất, tôi và Sở Môn càng lo lắng hơn.

“Tốc độ dòng chảy thời gian trong giấc mơ khác hẳn với thực tại. Nếu chúng ta ở đây quá lâu lâu, nói không chừng sẽ hoàn toàn nhầm lẫn giữa thực tế và hư ảo.” Tôi bước nhanh lên lầu; kết cấu bên trong của tòa nhà đa phần đều giống nhau; chỉnh thể có hình xoắn ốc hướng lên trên, từng căn phòng nằm sát bên nhau, liên kết chặt chẽ.

Mãi đến khi chạy lên tầng 18, một biến cố khác mới đột ngột xảy ra. Đầu tiên là màu sắc của vách tường; vách tường tại các tầng khác đều là màu trắng hoặc xám nhạt, chỉ có vách tường tầng này mang màu sắc đen đậm.

“Có gì đó là lạ.” Vách tường đen kịt toát lên một nét cực kỳ thần bí trong giấc mơ, phả đầy cảm giác bất an ra xung quanh. Ta bước vào giữa hành lang, để rồi nhận ra các cánh cửa phòng của tầng này cũng đều là màu đen. Nếu không nhìn kỹ, có khi không thể nhận ra đâu là cửa phòng, đâu là vách tường ấy chứ!

“Cậu streamer, đừng vội đi vào! Màu đen trong giấc mơ cũng không phải là một màu sắc tốt. Tôi e rằng, tầng lầu này đang cất giấu những thứ rất khủng khiếp đấy.” Cửa phòng cũng không được khóa lại; nếu bên trong thật sự đang cất giấu một dạng tồn tại nào đó, chúng nó sẽ có thể trực tiếp xông thẳng ra ngoài, bao vây cả tôi và Sở Môn.

Màu sắc trong giấc mơ luôn có một ngụ ý đặc biệt, Anh Tử cũng đã từng nói với tôi như thế. Do đó, tôi cũng không mạo muội mở cửa phòng ra, chỉ đứng tại chỗ chờ Sở Môn chạy đến: “Anh Sở, anh đoán xem, màu đen trong giấc mơ là biểu trưng cho chuyện gì?”

“Màu đen chính là cái bóng, được hình thành trong hoàn cảnh môi trường thiếu sáng. Nếu chúng ta mơ thấy màu đen, đa phần đại biểu cho việc người nằm mơ sẽ tìm thấy một sự thật mà bản thân chưa bao giờ biết đến, hoặc một cảm xúc mà bản thân vẫn luôn giấu kín sắp bị người xung quanh phát hiện ra. Màu đen đại diện cho nguy hiểm và thường có liên quan đến cái ác.” Sở Môn cau mày, suy tư một hồi: “Theo số liệu do các tình nguyện viên cung cấp, nếu mơ thấy mình bước vào một căn phòng tối hoặc mơ thấy một người mặc đồ đen, điều đó có nghĩa là sẽ có người phá hoại tình cảm hoặc sự nghiệp của cậu, thậm chí gây nguy hiểm cho cuộc sống của cậu.”

“Ghê gớm nha! Hóa ra, anh cũng có nghiên cứu trong việc giải mộng nhỉ?”

“Không phải nghiên cứu, mà là kinh nghiệm. Đây đều là những thứ mà tôi căn cứ vào lời nói của tình nguyện viên rồi tổng kết ra.” Sở Môn hạ thấp thanh âm: “Nhanh chóng tìm ra cửa sổ, xem xong thì đi ngay. Màu đen trong giấc mơ là một dạng điềm xấu đấy!”

Xuyên qua hành lang tối đen, tôi và Sở Môn đi đến phần cuối con đường, sau đó đi thông đến tầng tiếp theo. Bậc thang lúc này cũng là màu đen, tượng trưng cho điềm xấu.

“Nhìn từ bên ngoài, hình như tòa cao ốc này không cao như vậy.” Tôi và Sở Môn, một trước một sau, cùng nhau bước chân trên bậc then đen kịt.

Đây là tầng trên cùng của toàn bộ tòa nhà; không gian rất lớn, chất đầy đủ các loại vật dụng linh tinh.

Có búp bê, có chậu hoa, đồ nội thất sơn mài, lò sắt rỉ sét, bánh răng khổng lồ,... thậm chí là các bộ phận cơ khí có kích cỡ gần bằng với một người bình thường.

Rất nhiều thứ, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là những thứ cũ kỹ, hẳn là các món rác rưởi bị người đời vứt bỏ.

“Vì sao đều chất đống ở chỗ này?”

Ngẩng đầu quan sát, tầng thứ 19 này không có trần nhà, giống như lầu các trên không trung. Nơi đây được kết cấu từ các giá thép kết nối lại mà thành, mà ở vị trí cao nhất lại có một tòa tháp đồng hồ đứng sừng sững tại đó.

Mặt đồng hồ có đường kính 5 mét, bên trong và bên ngoài chia ra thành ba lớp. Lớp ngoài cùng đánh dấu 24 con số, tựa hồ đại biểu cho 24 giờ. Lớp thứ hai đánh dấu 12 con số, giống như đồng hồ trong hiện thực. Mà thứ kỳ quái nhất chính là lớp trong cùng; trên bề mặt đồng hồ của lớp trong cùng kia in đầy các dạng văn tự chi chít, một nửa được sơn màu đen tuyền, một nửa bên còn lại chỉ thuần một màu trắng, không khác gì biểu tượng của ngày và đêm cả.

“Đồng hồ này chính là thời gian trong giấc mơ hay sao?” Đây chỉ là một câu phỏng đoán thuận miệng mà thôi. Trên thực tế, tầm nhìn của tôi chỉ dừng lại trên mặt đồng hồ trong vài giây trước khi dời sang vị trí khác. Bởi vì, tôi trông thấy một tồn tại đáng kinh ngạc hơn.

Trên mặt đồng hồ ở lớp ngoài cùng, ba cây kim đồng hồ xiêu vẹo đang chỉ vào những vị trí khác nhau. Trong số đó, cây kim đồng hồ to nhất đang dừng lại ở giữa mặt đồng hồ, và cô gái mà tôi từng gặp trước đó lại đang ngồi trên cây kim ấy!

Tòa nhà này cao 19 tầng; làn váy của cô ấy bị gió mạnh thổi qua. Cô gái đeo mặt nạ giấy kia đang dõi mắt nhìn về phương xa, lay nhẹ đôi giày cao gót đỏ thẫm dưới chân; mà dưới chân cô ấy, chính là toàn bộ thế giới trong mơ này.

“Cô gái kia...” Trong lúc nhất thời, tôi lại không thể tìm ra từ vựng đủ để hình dung người ấy.

Tôi không biết cô ta muốn làm gì, cũng không rõ tầm mắt của cô ấy dừng lại ở địa phương nào. Tôi chỉ có thể trốn giữa đống tạp vật, nhìn trộm phần má trên gương mặt của cô ấy.

Ngay khoảnh khắc kim đồng hồ giao thoa nhau, cô ta đột nhiên nâng tay lên một cách nhẹ nhàng.

12 tiếng chuông vang lên, mặt đồng hồ ở lớp trong cùng bắt đầu chuyển động theo ngón tay của cô ấy; tất cả các cây kim đồng hồ đều chỉ vào bên trong khu vực màu đen.

Cũng trong cùng một lúc, chợt có tiếng đẩy cửa vang lên bên trong tòa cao ốc này. Đang nằm sấp ở cửa vào cầu thang để nhìn trộm, tôi bỗng dưng nghe thấy âm thanh khi cửa phòng bị đập vỡ ra!

Ngay lập tức, hàng loạt đầu người ‘ý niệm’ xuất hiện!

===============

ĐA TẠ TIỂU THƯ mngoc0907 VÀ RAPPER archipelago AKA RICHCHOI ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU CHO TẠI HẠ!!!! NGUYỆN NỮ THẦN MAY MẮN VÀ HẠNH PHÚC SẼ SONG HÀNH CÙNG 2 NGƯỜI.... MÃI YÊU MÃI YÊU ^^