“Có chuyện gì vậy?”
Tôi quay đầu nhìn lại, thân thể của gã cứng đờ, trong khi phần lưng dán sát vào cửa phòng. Trông có vẻ như gã vừa nhìn thấy lệ quỷ vậy, khi ánh mắt lóe lên một vẻ sợ hãi và nặng nề.
Trông theo ánh mắt của gã, tôi xoay người lại, để rồi đột nhiên phát hiện có một cái đầu người phụ nữ đang nằm trên giường.
Mái tóc dài của cô ấy được nhuộm màu vàng óc, gương mặt xinh đẹp; chỉ là, toàn bộ khuôn mặt toát lên một màu trắng bệch bệnh hoạn.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, mái tóc vàng biếng nhác xõa tung trên ga trải giường trắng tinh, người sinh ra ý niệm này nhất định là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng dù cô ta có ngoại hình xinh đẹp như thế thì cũng không thay đổi được một sự thật rằng, hiện tại thì cô ấy chỉ là một ý niệm mà thôi. Cô ta đang là một cái đầu nằm lăn lóc trên giường, trông vô cùng quỷ dị.
“Căn phòng này lại có thêm một đầu người ý niệm.” Lúc này, tôi mới bắt đầu dò xét xung quanh; nơi đây mang dáng dấp của một căn phòng bệnh.
“Anh Sở, chúng ta nên đi thôi.”
Tôi thúc giục Sở Môn, nhưng gã lại lắc đầu, ý bảo tôi không được lộn xộn: “Đầu người ý niệm này đã phát hiện ra chúng ta. Vừa rồi, cậu không để ý. Từ sau khi chúng ta tiến vào căn phòng này, ánh mắt của cô ấy đã lén lút mở ra, Nếu không phải tôi tình cờ phát hiện rồi tiếp tục nhìn chằm chằm c6o ấy, nói không chừng lúc này đã xảy ra biến cố rồi.”
“Có nghiêm trọng như vậy không?” Tôi nhíu mày. Ngoại hình của đầu người ý niệm quả thật rất đáng sợ đối với người bình thường, vì trông chẳng khác gì một cái đầu người lơ lửng. Nhưng đối với tôi, người đã tiến hành nhiều lần livestream, kinh bách chiến, thì cũng không quá đáng sợ bao nhiêu: “Một ác niệm bị vứt bỏ thì có gì nguy hiểm với chúng ta đâu cơ chứ?”
“Một mình cô ầy thì phỏng chừng là không thể, nhưng cậu đừng quên nơi này chính là Giấc mơ Thâm sâu. Hành tung của chúng ta đã bị cô ấy biết được; ngộ nhỡ ngay khi chúng ta vừa bước ra khỏi phòng, cô ấy cũng lập tức chạy ra khỏi phòng, kêu gọi những đầu người ý niệm khác trong tòa nhà này tiến hành bao vây chúng ta thì sao? Đến lúc đó, chính là nguy cơ sinh tử.”
Bị vô số đầu người ý niệm đuổi theo, vừa nghĩ đến đã cảm thấy vất vả rồi.
“Nếu trực tiếp đi mà nguy hiểm như vậy, thế thì xử lý cô ấy thôi.” Tôi cũng không phải kẻ hiền lành gì, huống hồ nơi đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Đối với tôi, việc phá hủy một ý niệm bị bỏ rơi cũng sẽ không sinh ra bất kỳ cảm giác tội lỗi nào: “Anh giữ cửa, tôi đến xử lý cô ta.”
“Cẩn thận đấy.” Sở Môn dùng cơ thể bản thân chặn ngay cửa phòng ở, đảm bảo chiếc đầu người ý niệm ấy không thể trốn thoát ra ngoài.
Tôi gật đầu, lấy ra một lá bùa Trấn Áp. Tuy bùa chú sẽ có tác dụng giới hạn trong giấc mơ, nhưng ít nhất cũng là một loại an ủi trên vấn đề tâm lý.
Từng bước tới gần, tôi càng có thể nhìn rõ cô ta hơn.
Xét về ngoại hình của đầu người ý niệm, nói trắng ra chính là một cái đầu người cộng thêm vô số ký ức dây dưa với nhau mà hình thành nên từng dây nhỏ.
Đứng cạnh giường bệnh, tôi đột nhiên có một cảm giác có lòng nhưng không đủ sức: “Làm thế nào để có thể giết chết cái đầu người ý niệm này đây? Đập vỡ đầu cô ấy à? Hay cắt đi mấy sợi dây nhỏ trên cổ của cô ta?”
Tôi quay đầu cầu cứu Sở Môn, còn gã cũng không phải quá hiểu rõ thứ này, thế nên hơi do dự: “Căn cứ vào số liệu thí nghiệm trước đó của tôi, chỉ cần tháo ra toàn bộ những sợi dây nhỏ bên dưới ý niệm là được. Không có ký ức làm nền tảng, bọn chúng sẽ tự tan biến.
“Anh chắc chứ?” Nhìn lại cái đầu phụ nữ đang nằm trên giường, cô ta không có thân thể bên dưới phần cổ, thay vào đó là những sợi tơ dài và hẹp với những màu sắc khác nhau đang bện chặt vào.
“Những sợi tơ kia chính là tư duy, là nền tảng sinh ra ý niệm. Bởi vì con người có tư duy, từ đó mới có thể chuyển hóa tất cả sự vật sự việc bên ngoài thành ký ức lưu trữ trong đầu.” Sở Môn phân tích rất rõ ràng. Tuy tôi không hiểu hết, nhưng vì tin tưởng đồng đội nên tôi vẫn làm theo lời gã.
Một tay cầm điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng, tôi dùng tay còn lại cầm một lá bùa Trấn Áp, thò xuống đầu người phụ nữ kia.
Ngón tay vươn vào giữa sợi tơ, tôi nắm chặt, còn chưa kịp dùng sức thì tầm mắt của bản thân bắt đầu mơ hồ dần: “Hỏng rồi! Mình bị đẩy vào phần ký ức của cô gái này.”
Có thể nói, tôi cực kỳ quen thuộc với cảm giác này. Đến khi mở mắt lần nữa, tôi nhận ra chính mình vẫn còn đứng trong phòng bệnh vừa rồi; vị trí giường bệnh và kệ tủ, đồ đạc không hề thay đổi, nhưng lại có thêm 3 người khác trong căn phòng bệnh này.
Một người đàn ông trung niên điển trai ngồi bên cạnh giường bệnh. Trên giường bệnh lúc này, có một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp với mái tóc màu đen đang nằm. Sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, diện mạo cực kỳ trong sáng, thoạt nhìn cũng chưa phải là lớn tuổi lắm.
“Anh đã ly hôn với cô ấy. Sau này, anh sẽ ở bên em.” người đàn ông trung niên cười một cách cực kỳ hạnh phúc. Sau đó, gã quay lại. Tôi trông thấy giữa anh ta và người phụ nữ trẻ tuổi kia còn có một em bé mới sinh nữa: “Anh đã có con trai rồi. Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng có thể làm cha.”
Trong lúc gã đang than thở, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra. Một người phụ nữ khác bước vào, mà cô gái này lại có ngoại hình gương mặt trông y hệt với chiếc đầu ý niệm kia; tóc dài màu vàng, sống mũi cao thẳng, môi rất dày, làn da trắng nõn, giống như con lai giữa Âu và Á vậy.
Vừa bước vào, cô ấy lập tức cãi nhau với người đàn ông kia. Sau đó, cô ta chỉ vào người phụ nữ trẻ đang trên giường bệnh mà mắng to. Thông qua cuộc cãi vã giữa họ, tôi đại khái hiểu được sự tình.
Ngoại tình là một chủ đề rất máu chó. 'Tuesday' mang thai đứa bé thành công nên được nâng tầm trong mối quan hệ; cô vợ cả tóc vàng không thể sinh con, dù vẫn rất cố gắng muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này nhưng tiếc là khuyên bảo vô ích.
Cuộc cãi vã dần biến thành xung đột tay chân. Cô gái tóc vàng muốn tấn công người phụ nữ trẻ tuổi vừa sinh con xong, để rồi bị người đàn ông trung niên kia đẩy ngã. Gã ra tay rất nặng, rõ ràng là không hề nhớ đến tình cũ.
Cô gái tóc vàng tức giận, đứng lên khỏi mặt đất; gương mặt xinh đẹp của cô đã vặn vẹo biến dạng đi; tròng mắt xinh đẹp như hai viên ngọc bích nay đã bị sự thù hận khỏa lấp tất cả. Tình yêu sẽ khiến con người mù quáng, mà tình yêu mù quáng sau khi vượt qua những sự cấm kỵ, sẽ dần lên men thành nỗi căm hận tột độ.
Cô bỏ dậy khỏi mặt đất, mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy; trên đôi môi dày kia cũng không rõ là son môi đỏ thẫm, hay hàm răng trắng của cô cắn rách môi đến nỗi phải đứt ra máu tươi.
Tóc vàng xõa trên đôi bờ vai, rủ nhẹ sau lưng, trông cô ấy không khác gì một con lệ quỷ vào lúc này. Nhìn chằm chằm vào sinh mệnh nhỏ bé trên giường bệnh, cô cho rằng, vì thằng nhóc này mà cuộc hôn nhân của mình mới bị đổ vỡ.
Môi thấm đẫm máu tươi, giờ khắc này, cô ấy đã sinh ra một 'ý niệm' cực kỳ điên cuồng trong đầu!
Cô bò dậy từ mặt đất, đột nhiên lao về phía giường bệnh rồi cướp lấy đứa bé đang nằm cạnh người mẹ trẻ. Sau đó, không khác gì một con quỷ, cô nâng đứa bé lên cao, chậm rãi xoay người.
Đôi mắt oán độc của cô nhìn về phía tôi đang đứng ở cửa!
“Cô ta định làm gì?” Tôi thầm cảnh giác. Đoạn ký ức này cực kỳ chân thật, chắc chắn là đã từng xảy ra trong hiện thực rồi: “Chẳng lẽ cô ta định giết đứa bé thật ư?”
Mà ngay lúc tôi vừa dự đoán thế, cô gái tóc vàng đã vung mạnh tay xuống, trút hết mọi oán thù của mình mà ném đứa nhỏ kia đi.
Mặc dù biết rõ đây chỉ là mộtgiấc mơ, nhưng tôi vẫn vô thức đưa tay, đón lấy đứa bé ấy.
Thân thể nghiêng về phía trước, duỗi cánh tay ra, nhưng đứa bé kia chỉ là một ảo ảnh đối với tôi mà thôi. Về cơ bản, tôi không thể nào bắt lấy thằng nhóc được.
“Con mụ điên này!” Tôi dõi mắt nhìn lại; cô gái xinh đẹp tóc vàng trước mặt đã sớm bị biến dị. Đầu của cô ta rời khỏi thân thể; từng sợi tơ đại biểu cho tư duy quấn vào cùng nhau.
Cô ta trừng ánh mắt độc ác của mình lên, nhào tới, cắn vào mặt tôi.
Vì khoảng cách quá gần nên không thể né tránh kịp nữa, tôi vung nắm đấm, đập vào đầu cô ta. Đồng thời, tôi hé miệng, tụng niệm chú quyết Trấn áp. Nhưng rõ ràng là bùa Trấn áp không hề có tác dụng trong Giấc mơ Thâm sâu, tay tôi nhanh chóng bị những sợi tơ dưới cái đầu của cô gái ấy quấn chặt lấy.
Những sợi tơ này giống như rắn độc, chui vào cơ thể tôi, ăn mòn tâm trí của tôi, khiến đầu óc tôi mụ mị dần, còn tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi.
“Không ổn rồi!” Đến hiện tại, tôi mới biết sự kinh khủng của bọn ác niệm này. Chúng quả thực chính là mặt tối xấu xí độc ác nhất của nhân loại, trách sao lại bị vứt bỏ tại Giấc mơ Thâm sâu thế này.
Cấp tốc lui về phía sau, cái đầu phụ nữ tung bay kia há mồm. vồ vào mắt tôi. Thời gian cấp bách, tôi lập tức lấy lại bình tĩnh trong vòng chưa đến 1 giây.
“Mình không mang theo gì nhiều khi đi vào giấc mơ, mấy món đó đều nằm trong túi áo hết cả rồi. Giờ mà xài được ngay, chỉ có chuỗi tràng hạt của ông Trần mà thôi.”
Hàm răng của con “ý niệm” kia chạm vào tấm mặt nạ; tôi không do dự nữa, chủ động dùng tay trái của mình nắm lấy miệng của cô ta: “Này thì cắn!”
Ngón tay luồn vào trong miệng cô ấy, tôi cũng bất chấp rồi, gồng sức cả người mà đè cái đầu xuống; nếu bùa chú không linh nghiệm, vậy thì dùng nắm đấm.
Ý thức đối đầu với ý thức; tôi cảm giác rõ rệt rằng, cứ mỗi một quyền nện xuống, ác ý và sự oán hận trong cái đầu của cô gái này sẽ dần thẩm thấu vào trong thân thể tôi. Và khi đám tà niệm này bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trí của tôi, bỗng nhiên chuỗi tràng hạt trên tay lại phát sinh một dạng biến hóa cực kỳ kinh ngạc.
Trên chuỗi tràng hạt phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn, nay lại hiện ra từng đường vân hình hoa sen lưu chuyển; lúc này, từng luồng văn tự thần thánh màu trắng sáng chợt bám vào cánh tay tôi.
“Đây là... Công đức ư?!” Tôi nhìn tay trái của mình bằng ánh mắt khó tin. Công đức đang bảo vệ bàn tay tôi; mỗi một quyền đánh xuống, chiếc đầu ý niệm cứ thét lên một tiếng thảm thiết! Cơ thể của nó đang thu nhỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
“Công đức còn có thể khắc chế ác niệm à? Đây chẳng lẽ cũng là một trong những tác dụng của công đức sao?”
------------------------------
ĐA TẠ MINH CHỦ xuandung98 VÀ MINH CHỦ Akame ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU.... CHÚC 2 BẠN NHIỀU SỨC KHỎE VÀ MAY MẮN NHA :D