TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 520: Đồng dao giết người (2)

Nghe tiếng hát quen thuộc vọng đến, tôi bèn dùng Phán nhãn nhìn vào mảnh sân chơi bị sương mù bao phủ: “Cẩn thận, bọn chúng đang đến.”

“Bọn chúng?” Sở môn không có Phán nhãn, nên đương nhiên là không thể nhìn thấy cảnh tượng trong sương mù. Gã đứng song song cùng tôi, trong thời khắc mấu chốt này vẫn không hề nấp sau lưng tôi: “Tôi từng kiểm tra khắp cả cảnh mộng này rồi, không có người sống. Cậu có nhìn lầm không?”

Tôi ra hiệu cho Sở Môn lùi về sau. Tiếng hát đang dần đến gần, những bóng người đong đưa kia đang bao vây cả hai lại.

Từng đứa một, có khuôn mặt vàng vọt như nến cháy, cơ thể suy yếu, giống như những đứa trẻ làm bằng giấy bước ra khỏi màn sương mù.

“Cậu streamer, tốt hơn hết là không nên giao tiếp với người xuất hiện bên trong giấc mơ, cẩn thận bị lạc đường tại đây.” Sở Môn gằn giọng nhắc nhở, còn tôi cũng lập tức gật đầu. Vừa đi chạy đi, nhưng rốt cuộc cũng đã quá muộn. Những đứa trẻ này dường như đã đánh dấu vào tôi và Sở Môn. Dù chúng tôi có chạy đi đâu, bọn nó đều xuất hiện ở sau lưng.

“Tổng cộng có bảy đứa trẻ, có tướng mạo giống như những gì kẻ mà mình đã gặp trong giấc mơ của thằng nhóc lưng còng. Phúc Hân và Phúc Minh cũng nằm trong số đó.” Diện mạo xuất hiện của những đứa trẻ trong giấc mơ của Diệp Băng hẳn là giống với diện mạo của chúng trong đời thực. Bất quả, cảm giác kinh dị vẫn không hề giảm đi chút nào.

“Cậu streamer, đi nhanh lên.” Sở Môn kéo tôi chạy dọc theo con đường đất, muốn rời khỏi địa điểm này. Bọn trẻ kia cũng không hành động khác thường gì, chỉ đi theo phía sau tôi và Sở Môn, rồi lạnh lùng nhìn tôi với đôi mắt rất kỳ quái, như thể vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới vậy.

Sở Môn và tôi đi trong sương mù, vốn dĩ rất dễ bị bại lộ. Hiện tại còn bị 7 đứa trẻ kỳ quái bám theo phía sau, đúng thật là đã mất hẳn cảm giác an toàn rồi.

“Chờ một chút, dường như tôi vừa phớt lờ một vấn đề.” Kéo Sở Môn qua một bên, tôi đứng tại chỗ, nhìn về phía bọn trẻ. Khi so sánh giữa hai giấc mơ với nhau, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Mình hiểu rồi.”

Khẽ mỉm cười đằng sau chiếc mặt nạ, tôi nhìn chằm chằm vào một trong những đứa trẻ ấy.

“Cậu hiểu ra chuyện gì? Đừng có lãng phí thời gian nữa! Bóng Đè sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nó có thể ập đến đây bất cứ lúc nào. Thừa dịp nguy hiểm còn chưa xuất hiện, chúng ta cần phải điều tra càng nhiều nơi càng tốt. Nắm giữ càng nhiều manh mối, hy vọng thoát thân của chúng ta càng cao hơn một phần.” Sở Môn không rõ tôi định làm gì; chiếc mặt nạ đã che đi khuôn mặt của tôi, thế nên gã không nhìn thấy nụ cười của tôi lúc này.

“Lát nữa, không cần biết chuyện gì xảy ra, anh cũng đừng bước lại gần tôi nhé! Nếu tôi gặp tai nạn, tự anh chạy trước đi.” Tôi gằn mạnh từng chữ.

“Sao giống để lại di chúc thế? Cậu định làm gì?” Sở Môn muốn nói gì đó, nhưng đột ngột bị một giọng nói lạ lẫm xen ngang.

Cậu bé cao nhất trong bảy đứa trẻ bước ra; vì đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của nó nghe rất cổ quái: “Các anh có thể chơi trò chơi với em không?”

“Cậu streamer, đừng đồng ý! Chuyện kiêng kỵ nhất trong thế giới giấc mơ chính là chơi trò chơi. Thật thật giả giả, những trò chơi trong giấc mơ dễ dàng khiến cậu bị lạc lối đấy.” Sở Môn không muốn bỏ đi một mình, còn muốn cưỡng ép kéo tôi theo. Mà trong lúc chạm trễ này, cả hai chúng tôi đã bị lũ trẻ bao vây lần nữa. Biểu cảm trên khuôn mặt của chúng ngày càng hào hứng hơn.

“Các anh có phải là giáo viên mới không? Chơi một trò cùng chúng em đi!”

“Nếu không chơi trò này, chúng em sẽ theo các anh mãi mãi!”

“Nếu không chơi cùng chúng em, chúng em sẽ gọi thêm người khác đến đây.”

Bảy đứa nhỏ ồn ào, nhốn nháo, cản không cho tôi và Sở Môn rời đi. Trong lúc đó, Sở Môn thử mạnh mẽ lao ra. Nhưng gã còn chưa kịp bước đi bao xa thì bị một đứa trẻ gầy guộc nhảy lên lưng gã, đè đầu của nó vào vai gã, trông cứ như một tờ giấy bạc dán sát lên cơ thể vậy. Nằm trên lưng gã, nó liên tục nói: “Chơi cùng em đi... Chơi cùng em đi...”

Mãi đến khi Sở Môn ngoan ngoãn quay lại, đứa trẻ kia mới nhảy khỏi lưng gã.

“Không thể đi xa được.” Sở Môn tỏ vẻ cay đắng. Vừa rồi còn đang bàn bạc kế hoạch nào đó, thế mà cả hai lại rơi vào tình thế tuyệt vọng lúc này: “Cậu cẩn thận một chút. Tôi nghi ngờ rằng, chính Bóng Đè đã điều khiển những đứa trẻ ma quái này. Cô ta đã trở thành chủ nhân chân chính của cơn ác mộng hiện tại.”

“Đừng lo.” Tôi bước đến gần đứa trẻ cao nhất: “Em muốn chơi trò gì?”

“Một trò chơi nhỏ bình thường mà thôi. Anh đã nghe đến trò lồng mắt tre chưa? Chính là trò mà một người đóng vai quỷ, ngồi xổm ở giữa, giả làm con chim trong lồng. Các bạn khác sẽ nắm tay nhau, vừa hát vừa quay vòng tròn. Khi hát xong, người ngồi ở giữa phải đoán xem, người đứng sau lưng mình là ai. Người bị đoán trúng sẽ phải vào đóng vai quỷ.” Nói xong, nhóc cao to nhất xòe hai tay ra: “Có phải rất đơn giản không?”

“Được rồi, anh sẽ chơi với em, nhưng phải nói rõ luật chơi trước đã. Nếu anh không đoán được, hậu quả sẽ như thế nào? Có phải là sẽ ở lại đây mãi mãi để chơi đùa cùng các em hay không?”

“Em sẽ cho anh biết sau khi trò chơi kết thúc. Chà, có 7 người. Vậy em sẽ cho anh 7 cơ hội. Chỉ cần anh đoán đúng một lần, chúng em không những không ngăn cản anh, mà còn cho anh một gợi ý nho nhỏ.” Thằng bé nói chuyện rất chân thành. 7 cơ hội, bên kia tổng cộng có 7 người, cho dù đoán mò cũng có xác suất chiến thắng trên trung bình.

Nghe luật chơi, Sở Môn cũng an tâm. Theo góc nhìn của gã, đây không phải là một trò chơi chắc chắn phải chết: “Cậu streamer, cứ để tôi thử trước cho. Tôi thường xuyên xem chương trình livestream của cậu. Cậu không được may mắn lắm đâu.”

“Không cần.” Tôi vẫy tay, nhìn cậu bé cao lớn: “Nói tôi biết tên của mấy nhóc đi. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu trò chơi.”

Thằng bé cao lớn lần lượt báo cáo 7 cái tên, mà đây là 7 cái tên hoàn toàn lạ lẫm với tôi.

“Tất cả đều là tên giả!” Tôi chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Nhìn hai anh em Phúc Hân và Phúc Minh trong đám đông, tôi càng chắc chắn những suy đoán trước đó của mình: “Được rồi, tôi nhớ hết rồi. Bắt đầu trò chơi thôi.”

Tôi ra hiệu với Sở Môn, bảo gã tránh xa. Nếu tình hình không ổn, gã phải chạy trước.

Biết không thể thay đổi ý định của tôi được, Sở Môn đành thở dài, lùi ra xa vài mét.

“Đừng nhìn trộm.” Cậu bé cao lớn lấy một miếng dải vải ra, che mắt tôi lại. Chúng nắm tay nhau, hát vang bài đồng dao quỷ dị kia.

[Lồng mắt tre, lồng mắt tre.]

[Chim trong lồng.]

[Khi nào mới sổ lồng?]

[Đêm rạng sáng.]

[Hạc và rùa trượt chân.]

[Ai ở đằng sau chúng?]

Mỗi lần nghe bài đồng dao này, tôi đều cảm thấy rất quỷ dị. Khi màn đêm buông xuống, rùa và hạc tượng trưng cho sự trường thọ và điềm lành sẽ trượt chân té ngã, nghĩa là khi xui xẻo ập đến, từ đó mà đoán xem kẻ sau lưng là ai à?

Đó là kẻ giết người ư? Hay quỷ hồn đòi mạng? Hay lại chính là chủ nhân của cơn ác mộng này?

Bài đồng dao dừng lại, tôi lập tức hét lên: “Người đứng đằng sau tôi tên là Phúc Hân!”

Nói xong, tôi lập tức cởi bỏ tấm vải đen, quay lại nhìn. Cậu bé to con nhất, Phúc Hân, đang lúng túng đứng nhìn tôi ở ngay sau lưng.

“Không có tên Phúc Hân trong bảy cái tên đó. Cậu streamer, cậu có nhớ nhầm không? Nhưng không sao, vẫn còn 6 cơ hội.” Sở Môn thọt tay vào túi, bí mật ra hiệu với tôi. Trước đó, gã cũng đã nhớ 7 cái tên, thế nên muốn âm thầm nhắc nhở tôi.

“Này nhóc, tôi đoán đúng chứ?”

Tôi vứt tấm vải đen đi, nhìn chằm chằm cậu bé phía sau. Nó khó chịu cả người khi bị tôi nhìn chằm chằm như vậy, thế là miễn cưỡng phất tay đi: “Anh đoán sai!”

“Thật sao? Vậy chúng ta tiếp tục nhé.” Nhìn thằng nhóc trước mặt, tôi lại nhớ đến cảnh đám trẻ này giở trò chọc ghẹo Trần Cửu Ca. Bất luận nó nói cái tên nào, bọn nhỏ này đều bảo là đoán sai.

Tuy nhiên, tôi không phải là Trần Cửu Ca!

Trò chơi tiếp tục, tôi buộc tấm vải đen lên. Bảy đứa nhỏ nắm tay nhau, hát lên bài đồng dao ấy. Khi tiếng hát dừng lại, tôi hô lên tên của Phúc Hân một lần nữa.

Lần này, Sở Môn đã nhận ra có gì đó quái lạ. Bởi vì, giọng nói của tôi rất chắc chắn, và hiện tại vẫn là cậu bé cao lớn nhất đang đứng sau lưng tôi.

Quay người lại, tôi kéo tấm vải đen xuống: “Lần này, tôi đoán đúng rồi phải không?”

Thằng nhóc cao lớn tái mét cả mặt, tức giận nói: “Không phải! Anh đoán sai rồi! Em không phải tên là Phúc Hân.”

“Vậy nhóc tên gì?” Tôi khoanh tay trước ngực: “Nhóc tên Diệp Băng à? Hay tên Bóng Đè thế?”

Nghe tôi nói xong, khuôn mặt của thằng nhóc cao lớn dần sa sầm xuống. Nó siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Làm sao mà mày đoán ra? Tao đã giấu hết ký ức của Diệp Băng rồi; mày gặp ký ức của cô ấy ở đâu thế?”

“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết à?” Tôi chế nhạo một câu. Ngay khi 7 đứa trẻ này xuất hiện, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trại trẻ mồ côi trong giấc mơ của thằng nhóc lưng còng đã tái hiện lại cảnh tượng của 20 năm về trước, còn trại trẻ mồ côi trong giấc mơ của Diệp Băng nằm ở khung thời gian khoảng mười mấy năm trước đây mà thôi. Mà lúc ấy, Phúc Hân đã bị con gấu bông của thằng nhóc lưng còng giết chết từ lâu rồi, làm sao có thể xuất hiện được? Do đó, thằng nhóc Phúc Hân này chính là kẻ giả mạo.

Về việc ai có khả năng đóng giả một người đã chết trong cơn ác mộng, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Chỉ có Bóng Đè mà thôi!