TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 514: Chủ nhân của giấc mơ này đúng là chú em!

Nó nóng nảy, vội vã tìm kiếm khắp cả trại trẻ mồ côi, nhưng lại chẳng thấy đâu.

Dù là phòng y tế, nhà bếp và khu Khôi phục Chức năng, vẫn không có bóng dáng của Diệp Băng ở đó. Đôi mắt đẹp của nó đỏ ngầu vì tơ máu; sốt cao khiến mắt nó mờ đi; thân hình gầy yếu kia cứ chạy như điên trong vô thức.

“Một bi kịch giữa chốn thiên đường.” Ẩn sau lớp mặt nạ Thiện Ác, tôi tiếp tục theo dõi. Thể chất của thằng nhóc rất yếu, tôi e là giấc mơ của nó cũng sẽ kết thúc rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn mong chờ một điều kỳ tích nào đó sẽ đến với nó.

Thàng bé tuyệt vọng ngồi ở cổng chính của Lối Vào Thiên Đường. Nhìn dòng chữ lớn trên cửa, cuối cùng nó đưa ra một quyết định nào đó trong trạng thái lờ mờ,

Nó quay trở lại nơi mình ở, lôi con gấu nhồi bông rách nát từ gầm giường ra.

“Điều kiện cuối cùng, hãy giúp tớ giết chết thầy Hồ, và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Tớ sẽ chơi cùng cậu, không bao giờ vứt bỏ cậu nữa.”

Con gấu bông trên mặt đất không có phản ứng gì cả. Thằng nhóc cứ lặp đi lặp lại điều kiện kia. Ngay sau đó, phọt-mơ-tuya trên lưng con gấu tự động kéo xuống, một dòng máu chảy ra, viết xuống từng chữ: “Vĩnh vĩnh viễn viễn! Vĩnh vĩnh viễn viễn!”

Vẫn còn một số chữ khác, nhưng tôi không thể đọc tới. Có vẻ như con gấu nhồi bông đã đặt ra thêm các điều kiện khác, nhưng thằng nhóc đã đồng ý tất cả. Có lẽ là nó biết thời gian sống của mình không còn nhiều, vậy nên muốn dứt khoát trừ bỏ một mầm tai họa cho Diệp Băng.

“Tở đồng ý mọi điều kiện của cậu. Đi thôi! Đi hoàn thành điều kiện cuối cùng của tớ đi.” Thằng nhóc lưng còng vừa nói xong, vết máu trên mặt đất chợt nhòe đi, cuối cùng biến thành ba chữ: “Có đáng không?”

Ba chữ này, thật ra cũng là điều mà tôi đang muốn hỏi. Dưới lớp mặt nạ, tôi liên tục đánh giá thằng nhóc ấy qua từng góc độ. Có rất nhiều việc trong tất cả những gì mà nó từng làm cho Diệp Băng, ngay cả bản thân Diệp Băng cũng không hề biết. Cho nên, tất cả những nỗ lực của nó đã được định sẵn là sẽ không được nhận lại bất kỳ báo đáp nào.

Thằng nhóc gật đầu, như thể đang nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Băng, còn có một thỏa thuận nho nhỏ giữa nó và con bé kia nữa.

Phọt-mơ-tuya tự động kéo lên. Máu loang lổ chảy vào cơ thể con gấu bông. Nó bò ra khỏi phòng ngủ, hòa mình vào bóng đêm.

Không lâu sau, từng giọng nói hỗn loạn vang lên bên ngoài. Đâu đó, có người thỉnh thoảng kêu lên, “Nhảy lầu! Nhảy lầu kìa!”

Nghe thấy động tĩnh, thằng nhóc lưng còng cũng đi ra ngoài. Khi chạy đến khu Phục hồi Chức năng, đôi mắt đẹp của nó trông thấy một khung cảnh cực kỳ đẫm máu.

Trên nền bê tông kiên cố, một đóa hoa máu đang nở rộ. Thầy Hồ với vẻ mặt vô cùng dữ tợn đang nằm giữa đóa hoa đỏ tươi ấy.

Mà đây không phải là điều kinh khủng nhất; bởi vì tất cả những cái tay của gã, bao gồm mấy cánh tay mọc ra từ khuôn mặt, đỉnh đầu,… đều bị cắt cục cả rồi.

“Tay bị cắt đứt? Nhảy từ mái nhà của khu Phục hồi Chức năng? Đây cũng có thể coi là một kiểu chuộc tội vậy.” Tôi sẽ không bình luận gì về thầy Hồ. Nếu dùng luật pháp để phán xét gã, vậy sẽ không đến mức xử tử hình. Nhưng đối với thằng nhóc lưng còng, thì dù thầy Hồ có chết đi cũng không thể xóa hết mối hận trong lòng nó.

“Diệp Băng đâu?” Thằng nhóc lưng còng không quan tâm đến cái xác của thầy Hồ quá lâu, mà lê cái thân thể ốm đau của mình chạy xuống lầu, cuối cùng tìm ra Diệp Băng giữa đám đông.

Cô ấy có một khí chất rất lạnh lẽo, thế nên cực kỳ nổi bật dù có đi đến đâu.

“Vừa rồi, thầy Hồ đi cùng cậu à?” Thằng nhóc lưng còng trông cực kỳ suy yếu, thậm chí còn bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo nữa.

“Thầy kêu mình đi cùng đến khu Phục hồi Chức năng để lấy đồ, sau đó một mình thầy ấy rời đi.” Diệp Băng nói từng chữ một, cảm xúc khá bình tĩnh, chứng tỏ chưa bị hãm hại.

“Vậy là tốt rồi.”

“Cậu bị ốm à? Trở về nghỉ ngơi đi.”

Diệp Băng lộ ra một vẻ lo lắng hiếm thấy, nhưng thằng nhóc lưng còng chỉ lắc đầu: “Cậu có nhớ chúng ta đã ước định một chuyện hay không, chờ đến khi mình rời khỏi nơi đây, mình sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt đấy?”

“Cậu định đi khỏi Lối Vào Thiên Đường à?” Vào cái lần đầu tiên mà Diệp Băng nghe về ý định của thằng nhóc, con bé cứ nghĩ nó nói giỡn: “Rời khỏi nơi đây, cậu có thể đi đâu chứ? Đây là nơi duy nhất chịu chứa chấp chúng ta.”

“Đừng lo lắng, dù sao thì mình cũng đã quyết định rời đi.” Thằng nhóc lưng còng nặn ra một nụ cười méo mó: “Nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta khi đó, mình tặng cậu một món quà đặc biệt. Món quà này sẽ có thể đáp ứng giúp cậu thực hiện 3 nguyện vọng. Sau này khi mình đi khỏi đây, nếu cậu bị kẻ khác ứng hiếp, vậy cứ dùng món quà ấy để bảo vệ bản thân.”

Cảnh sát đến trại trẻ mồ côi. Do Diệp Băng là người duy nhất mà thầy Hồ tiếp xúc trước khi chết, nên cảnh sát dĩ nhiên là tìm con bé để lấy khẩu cung.

“Diệp Băng! Mình để món quà đó ở một nơi mà chỉ có hai chúng ta biết thôi. Cậu nhất định phải đi tìm nó! Đừng để nó đợi cậu mãi mãi!” Thằng nhóc lưng còng bị đám người lớn xung quanh đẩy ra; chẳng ai để ý đến thằng nhóc gầy còm bệnh tật trước mặt.

“Giấc mơ này phỏng chừng sắp kết thúc rồi.” Tôi trốn ở đằng xa, nhận định rõ tình hình. Cơ thể của thằng nhóc lưng còng đã đến mức giới hạn, sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Cả trại trẻ mồ côi đều bàn tán xoay quanh chuyện thầy Hồ nhảy lầu. Thằng nhóc lưng còng bị mọi người phớt lờ. Nó chạy về phòng ngủ, vừa mở cửa ra thì thấy con gấu nhồi bông đang nằm trên giường.

Phọt-mơ-tuya trên lưng con gấu bông kéo xuống, một bàn tay đứt lìa rơi khỏi người nó.

“Cậu đã hoàn thành cả ba việc, và tớ sẽ tuân theo thỏa thuận.” Thằng nhóc không chút sợ hãi bàn tay bị đứt lìa kia sẽ khiến cảnh sát để mắt đến. Nó lòn tay xuống gầm giường, lấy kéo và kim chỉ, sau đó ôm con gấu bông còn chảy máu đầm đìa bước ra khỏi phòng ngủ, chạy về phía tòa nhà giảng đường.

“Nó định làm gì?” Thằng nhóc ấy vẫn còn sốt cao lắm. Hiện giờ, nó định chạy đến tòa nhà giảng đường để tìm viện trưởng ư?

Tôi đi theo phía sau từ đằng xa, nhìn thằng nhóc ôm con gấu bông chạy lên tầng ba của tòa nhà giãng đường. Nó loay hoay bắt thang, mang theo con gấu bông leo lên mái nhà.

“Mái nhà? Đây là nơi mà thằng nhóc lưng còng và Diệp Băng đã nói lời giao ước. Nó đến đây để cất giấu món quà kia à?” Đợi 3 – 4 phút, tôi mới nhón chân leo lên chiếc thang. Ngay khi ngước nhìn lên, tôi trông thấy thằng nhóc đang bắt lấy song sắt lan can, gắng gượng bò trên mái nhà kho.

“Có chút khác thường.” Vốn dĩ, tôi nghĩ rằng món quà mà thằng nhóc định tặng cho Diệp Băng chính là con gấu nhồi bông. Bởi vì theo lời miêu tả của nó lúc đó, thì rõ ràng như vậy. Nhưng trên thực tế, tình hình lại khác đi.

Thằng nhóc kéo mở phọt-mơ-tuya của con gấu bông, vươn tay móc hết mớ bông gòn, cơm trắng và vết máu trong người con gấu ra. Sau khi thu dọn sạch sẽ, nó dùng kéo khoét một lỗ lớn, cầm lấy sợi chỉ đỏ lên rồi nói với con gấu bông rằng: “Như lời đã hứa! Bây giờ, tớ sẽ làm quỷ; còn cậu đi trốn...”

Nghe xong câu nói của thằng nhóc, tôi tròn xoe cả mắt: “Trốn tìm? Đến hiện tại mà thằng nhóc này vẫn muốn chơi trốn tìm một mình với gấu nhồi bông à? Không đúng! Rốt cuộc thì thỏa thuận giữa nó và gấu nhồi bông là gì?”

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, thằng nhóc đã lột nguyên bộ lông của con gấu bông lên, để rồi tự mình chui vào!

Vết máu và mùi hôi thối che kín mặt nó; nó giơ cây kim nhỏ và sợi chỉ đỏ lên, run rẩy khâu lại những vết rách trên người con gấu bông, sau đó tự kéo phọt-mơ-tuya lên.

“Thế này... Nó làm gì vậy?”

Không lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của thằng nhóc lưng còng vang lên từ bên trong người con gấu bông: “Một, hai, ba…”

Nó đếm rất chậm, giống hệt như đang đếm số lúc chơi trốn tìm.

Khi đếm đến 10, giọng nói đột ngột dừng lại. Một bàn tay vươn ra từ miệng của con gấu, kéo phọt-mơ-tuya xuống. Thằng nhóc lưng còng bước ra khỏi con gấu bông, nhưng mang theo một nụ cười điên cuồng trên gương mặt.

“Vẻ mặt của nó thật kỳ quái.” Tôi âm thầm quan sát khuôn mặt của thằng nhóc lưng còng kia. Nét mặt vẫn quen thuộc, nhưng cảm giác hết sức lạ lùng; tựa như, linh hồn bên trong đã bị thay đổi vậy!

“Theo tính cách của nhóc ấy, nó sẽ không bao giờ nở một nụ cười cường điệu như vậy.” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thằng nhóc. Điểm thay đổi lớn nhất chính là đôi mắt của nó đã không còn trong veo và sạch sẽ như trước đây, thay vào đó chính là vẻ tham lam và xảo trá.

“Chẳng lẽ đây mới là hàm nghĩa thực sự của ‘trò chơi trốn tìm một người’ ư?” Một tồn tại bẩn thỉu nào đó do thằng nhóc gọi đến đã nhập vào cơ thể con gấu bông; con gấu bông giúp thằng nhóc thực hiện 3 nguyện vọng. Sau đó, một người – một thú bông sẽ đổi vai cho nhau. Thằng nhóc đó sẽ trở thành lệ quỷ, mà tồn tại bẩn thỉu kia sẽ biến thành con người!

“Người thua sẽ thành quỷ, còn kẻ thắng sẽ làm người. Đây là luật chơi trốn tìm cơ bản nhất.” Nghĩ đến đây, tôi thở một hơi dài, “Sau này, mình sẽ không bao giờ chơi trốn tìm khi trời tối nữa, hay thậm chí là sẽ không bao giờ chơi trò này trong lúc livestream.”

Thần thái của thằng nhóc lưng còng thay đổi sâu sắc. Nó tung chân, đá con gấu bông rách nát đi, ném món đồ chơi này lên vị trí trung tâm của nóc nhà kho. Trừ Diệp Băng ra, chẳng ai biết đến vị trí này.

“Từ nay, tớ sẽ là cậu. Khi nào bắt được tớ, tớ sẽ trả lại thân thể cho cậu.”

Thằng nhóc lưng còng mỉm cười rời đi. Tôi cứ thế mà ngắm nhìn bóng dáng xiu vẹo của nó bước ra khỏi cổng Lối Vào Thiên Đường, cuối cùng mất hút tại đường biên giới của cảnh trong mơ.

Trời càng lúc càng tối. Phải mất một lúc thật lâu, con gấu nhồi bông đang nằm trên nóc nhà kia mới có thể chống đỡ được tấm thân tàn tạ của mình mà ngồi dậy, lặng lẽ nhìn tôi.

Đôi mắt làm bằng nút áo màu đen kia, lúc này lại trông thật thuần khiết, cứ như một hồ nước trên cao nguyên vậy.

“Quả thật, chủ nhân của giấc mơ này đúng là chú em!”