“Có án mạng à?”
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp trại trẻ mồ côi, ồn ào đến mức rất nhiều đứa trẻ cùng tầng đều biết chuyện.
Phó viện trưởng che miệng, bịt mũi đứng bên ngoài nhà vệ sinh với vẻ mặt u ám: “Gọi cảnh sát chưa? Ai là người đầu tiên phát hiện ra?”
“Báo rồi!” Gã Vương lúng túng gật đầu : “Người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân chính là nó.”
Phúc Minh vẫn còn nhỏ, thường ngày rất hung hãn khi bắt nạt người khác. Nhưng khi nhìn thấy cái chết thương tâm của anh trai mình, nó hoàn toàn sợ hãi. Bây giờ, mặt nó tái mét, thậm chí còn không thể thốt ra một câu trả lời hoàn chính.
“Thôi đi! Chờ cảnh sát tới, chúng ta không nên đến gần, tránh phá hỏng hiện trường.” Nạn nhân đã ngừng hô hấp, chết đến mức không thể “chết” hơn được nữa. Về phần tại sao nó lại bị nhét vào hầm cầu đầy phân như thế, cũng chẳng có ai hiểu được. Chuyện này quá mức quỷ dị rồi.
Sau đó, cảnh sát đến và mang xác của Phúc Hân đi. Cảnh trong mơ đã phục dựng lại tình huống này cực kỳ chi tiết. Có thể thấy rằng, chủ nhân giấc mơ đã có ký ức cực kỳ sâu sắc với sự kiện này.
Sau khi cảnh sát, phó viện trưởng và những người khác đều rời đi, hành lang quay về với trạng thái trống không. Cả phòng ngủ chẳng còn ai cả, ngoại trừ thằng nhóc lưng còng. Đứa trẻ cùng phòng đã bị cảnh sát gọi đi, còn thằng nhóc lưng còng lại được cảnh sát loại trừ ra khỏi diện tình nghi vì không xuất hiện tại hiện trường.
Phòng ngủ nó nằm sát bên nhà vệ sinh, mà nó lại ngồi yên trong căn phòng vừa có người chết ở sát vách. Nhưng từ vẻ mặt của nó, tôi chẳng thấy gì là có nét sợ hãi cả.
Biểu hiện theo thói quen thế này khiến tôi ngạc nhiên: “Chỉ những người đã quen nhìn chuyện chết chóc mới có thể thờ ơ như vậy. Có gì đó không ổn rồi! Trước đó, thầy Hồ từng nói rằng, thằng nhóc này đã khắc chết người thân trong nhà...”
Tôi vẫn tìm ra đáp án, trong phòng ngủ lại có biến hóa mới phát sinh.
Vốn dĩ, thằng nhóc lưng còng luôn luôn thân thiết với con gấu nhồi bông, còn ôm nó đi bất cứ nơi đâu nữa. Nhưng kể từ khi Phúc Hân chết, nó chỉ ngồi ở mép giường một mình, nhìn chằm chằm vào con gấu bông bằng đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy vẻ phức tạp.
“Có lẽ nào, là con gấu nhồi bông đã giết Phúc Hân?”
Thằng nhóc lưng còng đang im lặng, lại đột nhiên cử động. Nó dũng cảm bước đến gần con gấu bông, sẵn giọng chất vấn: “Tại sao cậu lại giết người? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?”
Nó đang nói chuyện với con gấu nhồi bông.
Tôi giật mình, biết rằng giấc mơ này có lẽ đã đến lúc mấu chốt nhất.
Con gấu bông vẫn nằm bất động trên giường Phúc Hân. Sau 3 – 4 phút, chiếc khóa kéo sau lưng con gấu bỗng nhiên đứt toạc, một đống máu pha trộn với nhiều thứ dơ bẩn chảy tràn ra bên ngoài.
Sau đó, một chuyện quỷ dị hơn lại xảy ra. Máu loãng lắng đọng lại trên tấm nệm của Phúc Hân; một dòng chữ đỏ cực kỳ dữ tợn hiện ra.
“Một đời một kiếp, không rời không bỏ...”
Dòng chữ đẫm máu ấy vừa lộn xộn, vừa mơ hồ, giống như nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ vậy. Phải mất rất nhiều công sức, tôi mới có thể hiểu được nội dung của những câu từ đó.
Ý nghĩa đại khái chính là, thằng nhóc và con gấu bông đã hứa hẹn với nhau qua 3 lời ràng buộc vĩnh viễn. Thằng nhóc muốn làm bạn với con gấu bông suốt cả đời, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ nó, vĩnh viễn không tự bỏ đi một mình. Và ngược lại, con gấu bông sẽ trợ giúp thằng nhóc thực hiện 3 chuyện mà tận sâu trong thâm tâm của thằng nhóc muốn làm nhất.
Theo cuộc trò chuyện giữa hai đứa nó, tôi cũng có thể nghe được một số bí mật. Thằng nhóc lưng còng sinh ra trong một gia đình đơn thân. Cha nó rất vũ phu, hút thuốc, rượu chè và cờ bạc. Mỗi lần say xỉn, ông ta lại nghi ngờ thằng nhóc không phải con ruột của mình, thường xuyên đánh đập nó. Một lần nọ, khi ông ta suýt đánh chết thằng nhóc lưng còng, con gấu bông đã giết chết ông ta.
Và chi tiết khiến tôi ngạc nhiên chính là, chuyện giết chết người thân trong gia đình này đâu có liên quan gì đến thằng nhóc lưng còng đâu. Lúc bị ngược đãi, nó chỉ muốn thoát ra khỏi lồng giam đó, vậy thôi! Cơ bản là nó không định giết chết người thân của mình, thậm chí là chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ đó nữa.
Nhưng con gấu nhồi bông “bạn tốt” của nó rõ ràng đã hiểu sai ý, hoặc cố tình hiểu sai. Về cơ bản, nó không cho thằng nhóc lưng còng có cơ hội đổi ý, vừa ra tay là giết người ngay.
Bản chất của thằng nhóc lưng còng không xấu; nó tốt bụng, yếu đuối và tự ti. Đây là trạng thái tâm lý điển hình của các đứa trẻ từng bị bạo hành. Với một đứa trẻ như vậy, dù có đưa cho nó một cây dao, nó cũng chẳng bao giờ dám phản kháng lại bố mẹ mình. Sự uy nghiêm của bố mẹ và cảm giác bị cai quản kia đã cắm rễ vào tận xương tủy của nó.
Nhưng con gấu nhồi bông thì khác. Trong con gấu bông rách nát này, có một linh hồn độc ác đang cư trú; sự xuất hiện của nó chỉ là một dịp tình cờ.
Thằng nhóc bị những bài viết trên mạng dụ dỗ, liên tục chơi trò trốn tìm một mình vào lúc 3:00 sáng nhiều lần, cuối cùng đã thu hút linh hồn bẩn thỉu này đến. Thế là, nó thuận thế mà bám vào cơ thể của con gấu bông.
Con gấu bông hứa sẽ giúp thằng nhóc làm 3 việc. Dù thằng nhóc có đồng ý hay không thì việc giết cha của nhóc ấy chính là việc đầu tiên, và lần này giết Phúc Hân chính là việc thứ 2.
Nhìn bề ngoài, con gấu bông làm thế là để bảo vệ thằng nhóc lưng còng. Nhưng nếu ngẫm lại cẩn thận, rất có thể là con gấu bông còn che giấu ẩn ý khác. Đó là lý do vì sao chủ nhân giấc mơ lại phục dựng đoạn ký ức này thành cảnh tượng hiện ra trước mặt tôi.
Thằng nhóc lưng còn và con gấu bông dần bất đồng quan điểm. Đương nhiên, phần lớn thời gian là thằng nhóc ấy sẽ nói chuyện, trong khi con gấu bông rỉ ra từng dòng máu đỏ tươi.
Dù thế nào đi nữa, người đã chết rồi, có nói thêm cũng vô ích.
Cải nhau với con gấu bông một trận, nó không muốn đến gần con gấu bông sát nhân nữa, đồng thời còn có chút lo lắng trong lòng. Khoảnh khắc này, dường như nó lại nghĩ đến Diệp Băng. Nó sợ con gấu bông sẽ tổn thương con bé.
“Cậu chưa bao giờ nghiêm túc nghe lời tớ nói. Đây không phải là cách cư xử giữa bạn bè với nhau.” Có lẽ là câu nói này của thằng nhóc lưng còng khá nặng nề, nên mấy vết máu loan ra của con gấu bông dần dần rút ngược vào người. Mấy dòng chữ bằng máu cũng biến mất, phọt-mơ-tuya sau lưng con gấu tự động kéo lên. Nó không hề đối đáp gì nữa.
Thằng nhóc lưng còng cũng chẳng thèm đếm xỉa đến con gấu bông, ôm chăn mà ngủ.
“Hóa ra lúc đó, quan hệ giữa con gấu bông và thằng nhóc ấy lại là thế này. Ban đầu thì trông như đôi bạn thân thiết nhất, nhưng thật ra lại rất tế nhị.” Theo tôi, có một thứ gì đó đã sống trong cơ thể của con gấu bông. Thứ đó tiếp cận thằng nhóc như vậy, ắt hẳn mang ý đồ xấu. Bạo lực giết chóc sẽ không thể giải quyết được vấn đề, mà còn khiến thằng nhóc rơi vào tình trạng khó khăn hơn.
“Chơi trốn tìm một người... Bản thân trò chơi này có lẽ là một cái bẫy, và thằng nhóc lưng còng đã bị cuốn vào sâu trong đó.” Là một người ngoài cuộc trong giấc mơ hiện tại, tôi chậm rãi tổng kết lại nguyên nhân và kết quả của sự việc, để rồi mơ hồ nhận ra mâu thuẫn cuối cùng cũng sắp sửa xuất hiện rồi.
“Gấu nhồi bông hứa sẽ giúp cậu bé làm 3 việc. Sau khi làm xong 3 việc này, chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu hai người họ có thể ở bên nhau mãi mãi hay không? Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ?”
Tôi kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài căn phòng. Không lâu sau, cảnh trong mơ lại thay đổi. Dường như đây là một ngày mới; thằng nhóc lưng còng đứng dậy khỏi giường. Nó vô thức nhìn về phía giường của Phúc Hân. Con gấu nhồi bông vẫn bị ném ở đó, tư thế không thay đổi, dường như đây chỉ là một loại tĩnh vật mà thôi.
Thằng nhóc không chạm vào con gấu bông, mà đi thẳng đến lớp học.
Trong tòa nhà giảng đường cũ kỹ, mật độ học sinh rất thưa thớt, hầu hết là bàn tán về cái chết của Phúc Hân. Đến nay, vẫn chưa bắt được hung thủ; cả trại trẻ mồ côi đều chìm trong bầu không khí rất căng thẳng.
Vào lớp hay tan học, thằng nhóc vẫn chỉ một mình. Về phần Diệp Băng, dù quái gở đấy, nhưng do sự nhiệt tình của thầy Hồ và dáng dấp xinh đẹp, cô bé nhanh chóng được bạn học chấp nhận, từ từ dung hòa cùng cả lớp, cũng dần cách xa thằng nhóc lưng còng hơn.
Ánh sáng trong mắt thằng nhóc lưng còng cũng dần lu mờ đi. Nó không hiểu, tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
...
Thời gian trong giấc mơ khác xa với thực tế. Ngày qua ngày, mặt trời không bao giờ mọc; thế giới đen tối trong giấc mơ chứa đầy nỗi sợ hãi và bạo ngược.
Số lượng những vết thương trên cơ thể thằng nhóc ngày càng nhiều. Chân của cậu bé cũng bị gãy đi trong một vụ “tai nạn”. Vì để thằng nhóc này không quấy rầy nữa, thầy Hồ và phó viện trưởng đã thuyên chuyển nó từ khu nhà giảng đường sang khu Phục hồi Chức năng. Tại khu vực nửa khép kín này, nó càng bị tra tấn nhiều hơn nữa.
Mỗi khi nằm ngủ với những vết sẹo cứ dày đặc lên trên cơ thể, ngọn lửa hy vọng trong nó dần tắt đi. Động lực duy nhất để nó có thể sống sót có lẽ chính là Diệp Băng. Tất nhiên, đây chỉ là một khả năng. Vì theo quan sát của tôi, e rằng ngay cả bản thân thằng nhóc cũng không biết tại sao mình vẫn còn sống.
Nó cam chịu, bí ẩn, không khác gì một con chuột già đang kéo dài hơi tàn trong cống thoát nước...
Cho đến một ngày, thằng nhóc lưng còng đổ bệnh. Những cơn hành hạ trường kỳ đã khiến sức đề kháng của nó kém dần đi. Bị sốt cao liên tục, nó cảm thấy mình thực sự phải nói lời chia tay với thế giới này rồi.
Gạ Vương, người điều phối trong khu Phục hồi Chức năng, cho nó uống thuốc cảm cúng, ngoài ra cũng chẳng quan tâm gì nhiều.
Một ngày nọ, có thể là do hồi quang phản chiếu, thằng nhóc lưng còng đã canh me lúc gã Vương không trực ca tại tòa nhà này để lẻn ra khỏi khu Phục hồi Chức năng. Nó muốn gặp lại bạn mình một lần, vì sợ rằng bản thân sẽ không bao giờ có được cơ hội như thế này nữa.
Khi đến lớp học, thằng nhóc lưng còng cũng không tìm thấy Diệp Băng ở đó, kể cả thầy Hồ cũng chẳng thấy đâu.