TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 512: Bạn tốt

“Vâng! Con sẽ hoàn thành việc này.” Sau khi phó viện trưởng rời khỏi, thầy Hồ mỉm cười, yêu cầu học sinh trong lớp tự học. Gã đứng trên bục giảng, nhìn xuống Diệp Băng: “Chúng ta đi thôi. Thầy sẽ kiểm tra sức khỏe cho trò.”

Hầu hết các học sinh trong lớp cũng không quan tâm, bởi vì ngay cả Phúc Hân lớn tuổi nhất cũng không biết nhiều về chuyện trai gái.

Trong số tất cả mọi người, chỉ có thằng nhóc lưng còng là cảm giác được biến cố đã đến. Nó thực sự không biết thầy mình định làm gì, nhưng cũng đã nhìn thấy nụ cười của thầy Hồ trong khu Phục hồi Chức năng trước đó. Trong căn phòng cũ kỹ kia, vào khoảnh khắc mà thầy Hồ lạm dụng cô bé bị thiểu năng ấy, thầy Hồ cũng đã mỉm cười tương tự.

Đó là một nụ cười rất “hiền lành,” “hiền lành” đến mức khiến người ta phải thầm cảm thấy giá lạnh.

Thầy Hồ duỗi tay về phía Diệp Băng, nhưng Diệp Băng cũng không đưa tay ra để gã dẫn đi. Con bé ngồi yên tại chỗ một lúc thật lâu, sau đó mới lách người khỏi thầy Hồ rồi bước ra khỏi lớp.

“Một cô bé rất thú vị, khá lắm, thực sự rất tốt.” Thầy Hồ còn chưa kịp đóng sách giáo khoa lại, đã lập tức đuổi theo.

Giáo viên vừa đi khỏi, lớp học bèn lộn xộn hẳn đi, nào là tiếng đùa giỡn, tiếng nói chuyện riêng,… Vết thương trên tay thằng nhóc lưng còng vẫn chưa thuyên giảm; nó khom lưng, từ từ ngồi xổm xuống.

Nó không có bạn bè, và cũng rất ít người chú ý đến nó. Vì vậy, nó rất dễ dàng lẻn ra khỏi lớp mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ bạn học nào.

Thằng nhóc biết vị trí của phòng y tế, thế nên vội vàng đuổi theo.

“Phó viện trưởng là dì của thầy Hồ. Với mối quan hệ này, tình hình của Diệp Băng rất nguy hiểm. Nhưng mà, một mình thằng nhóc kia chạy qua đó thì có giúp ích được gì đâu? Sao nó không bí mật báo cáo cho ông Trần nhỉ?” Tôi vẫn chưa cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của thằng nhóc này vào thời điểm đó, thế nên chắc chắn là còn một lỗ hổng nào đó: “Nếu không ổn, mình đành tự ra tay thôi.”

Tôi luôn cảm thấy rằng, chủ nhân giấc mơ đang cố tình để tôi nhìn thấy điều này. Nó muốn cho tôi biết một chân tướng, một loại chân tướng từng bị thời gian vùi lấp đi từ lâu.

“Tốn bao nhiêu công sức, chỉ để vạch trần bức màn đen của trại trẻ mồ côi thôi ư? Không đúng! Chủ nhân của giấc mơ này hẳn là còn muốn nói lên một ẩn ý nào đó.” Buổi livestream này rất phức tạp, liên lụy đến rất nhiều thế lực tham gia vào. Do đó, tôi phải cẩn thận mọi lúc.

Tôi từng đi theo thằng nhóc đến phòng y tế. Nơi đó cũng khá quen thuộc, lại đơn sơ. Bác sĩ trực duy nhất nơi đây thực ra là phó viện trưởng. Bà ta là người chịu trách nhiệm về vấn đề sức khỏe cho tất cả trẻ em trong toàn bộ trại trẻ mồ côi này.

Khi tôi đến nơi, thằng nhóc lưng còng đang trong tư thế cố gắng đẩy mở cửa phòng y tế. Nhưng không may, cánh cửa gỗ bị khóa ngược từ bên trong.

“Chậm một bước mất rồi.” Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng dần nóng nảy lên. Dù là đang trong giấc mơ, tôi cũng không thể đứng yên mà nhìn Diệp Băng ở độ tuổi nhi đồng rơi vào tay một thằng biến thái bên trong một căn phòng khóa kín như vậy.

Kiểm tra lại chiếc mặt nạ trên mặt, ngay khi định ra tay thì thằng nhóc lưng còng đột nhiên thực hiện một hành vi cực kỳ mạnh dạn.

Nó che tay ngay ngực mình, trực tiếp tông mạnh cả người vào cánh cửa gỗ.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, đúng là không sợ chết mà.” Tôi lắc đầu, dừng lại bước chân. Mọi chuyện trong giấc mơ hiện tại đều là chuyện đã từng xảy ra. Đây không phải ảo giác, mà là ký ức thực tế.

Cách đây 20 năm, thằng nhóc lưng còng đã làm như vậy.

Thân hình nhỏ bé của nó giống như một chú cún gầy, hung hăng đập vào cửa, gây ra một tiếng vang thật lớn.

Cửa khá rắn chắc, không hề bị tông mở. Thằng nhóc té xuống, ôm vai, sau đó tiếp tục bò dậy rồi lao mạnh vào cánh cửa lần nữa.

Sau hai hoặc ba lần lặp lại, cửa phòng y tế được mở ra từ bên trong.

Thầy Hồ mở cửa, bước ra với vẻ hoảng sợ trên mặt. Nhưng khi nhìn xuống rồi nhận ra người đập cửa là một thằng nhóc, gã bắt đầu sầm mặt lại.

Hai bàn tay mọc ra từ đỉnh đầu và gò má trái của gã siết chặt lại, xương cốt vọng lên âm thanh răng rắc.

“Lại là mày.”

Giọng nói rít ra từ kẽ răng; lần này, thầy Hồ thật sự tức giận. Chuyện tốt của gã đã bị phá đám tận 2 lần, mà thủ phạm đều là cùng một người.

Nhìn thầy Hồ cao to trước mặt, cẳng chân của thằng nhóc lưng còng mềm nhũn đi. Khi thật sự đối mặt với thầy mình, nó mới nhận ra bản thân thật yếu đuối, thậm chí còn không có can đảm nhìn thẳng vào gã ấy.

Tấm lưng vừa mới thẳng lên, nay lại chậm rãi còng xuống. Đôi mắt xinh đẹp của thằng nhỏ hiện lên vẻ sợ hãi. Nó vô cùng sợ hãi vào lúc này.

Thầy Hồ vươn đầu ra khỏi phòng y tế, nhìn xung quanh, nhận ra không có ai trong hành lang cả. Thế là, gã lôi thằng nhóc lưng còng ném vào góc tường: “Ai kêu mày tới đây? Mày có mách lẻo cho viện trưởng biết hay không?”

Thằng nhóc không nói gì, thầy Hồ cười tủm tỉm rồi ngồi xổm xuống. Bàn tay mọc dư ra từ gò má trái của gã thò vào trong quần áo của thằng nhóc, véo mạnh lớp thịt mềm mại trên đùi nó: “Cho dù tại đây bị mất một miếng thịt, có quần áo che lại, hẳn là người ngoài cũng không nhận ra nhỉ?”

Ngón tay của gã bắt đầu phát lực; từ những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay gã, rõ ràng là tên cầm thú này đang dùng mọi sức mạnh vốn có để véo nó rồi.

Nước mắt ứa ra từ mắt nó; nó muốn hét lên, nhưng thầy Hồ đã dùng tay bịt miệng nó lại.

Đến khi buông tay, thằng nhóc lưng còng gần như không còn đứng vững được nữa.

“Đây chỉ là một bài học nhỏ. Thầy hy vọng trò sẽ nhớ kỹ cảm giác này. Lần sau, thầy sẽ thực sự nhét tay của trò vào máy ép trái cây đấy. Giờ quay về lớp đi.” Thầy Hồ vươn tay, vỗ nhẹ vào mặt thằng nhóc lưng còng, sau đó ngoảnh mặt bước trở lại phòng y tế. Cánh cửa gỗ lại đóng sầm lần nữa.

Trong phòng không có bất cứ một tiếng động nào vọng ra. Thằng nhóc lưng còng ngơ ngác nhìn vào cánh cửa; bỗng nhiên, nó lại sấn tới.

Phần đùi mềm mại của nó đã bị thầy Hồ véo mạnh đến nỗi tím ngắt. Nhóc con này đành phải đứng yên một chỗ, dùng tay gõ mạnh vào cánh cửa.

“Thằng nhóc này liều mạng thật.”

Trên thực tế, có rất nhiều cách để xử lý vụ việc lạm dụng trẻ em trước mắt này. Nhưng đối với một đứa nhỏ như vậy, đây là phương pháp duy nhất mà nó có thể nghĩ ra.

Bạn của thằng nhóc ấy đang ở trong phòng; trực giác nói cho nó biết, sẽ có chuyện không ổn phát sinh. Vì vậy, tôi cũng có thể hiểu được hành động của nó vào lúc này.

“Đùng đùng!”

Âm thanh rất lớn, thầy Hồ cũng sợ những người khác sẽ nghe thấy, thế nên đành phải mở cửa phòng ra.

Gã đầy vẻ tức giận, cũng lười luôn việc giả bộ ra nụ cười dối trá kia.

Gã tung chân đá mạnh, sút thằng nhóc lưng còng vào góc tường. Mà cú đá ấy, thầy Hồ dùng cả mũi chân, thế nên không hề để lại dấu giày trên người đứa trẻ.

“Mày cố ý phải không? Có phải mày thấy tao đối xử với mày quá tốt, nên cứ nghĩ là tao không dám làm gì mày, đúng không?” Thầy Hồ lòn tay vào lớp cổ áo của thằng nhỏ, bóp lấy cổ của nó: “Có phải mày nghĩ thầy rất dễ dãi, nên thích thú với việc phá đám thầy như vậy hả?”

Đến khi gương mặt của thằng nhóc nghẹn đỏ cả lên, gã mới buông tay ra, sau đó tiếp tục đá một phát vào lưng nó: “Xương cốt của trẻ em chưa được phát triển hoàn chỉnh, khôi phục rất nhanh. Hôm nay, tao bẻ gãy 2 - 3 khúc xương của mày, rồi nói mày bị té từ trên lầu xuống dưới... Mày thấy vậy được không?”

Tay đấm chân đá, thầy Hồ hành hung rất nặng. Gã đã sắp sửa nhai được miếng mồi ngon rồi; con bé trong phòng đúng là hàng ngon hiếm thấy! Đáng tiếc, thằng nhóc xấu xí ngoài cửa này cứ liên tục phá bĩnh! Cơ hội khó có được, gã đành phải biến cái khát vọng biến thái trong lòng kia thành hành vi bạo lực, nhằm phát tiết mọi ức chế của bản thân.

Thằng nhóc bị thương rất nặng, nhưng đa phần các vết thương đều bị quần áo che khuất đi. Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không thể phát hiện ra vết tích gì cả.

“Nhóc con! Việc này còn chưa xong đâu. Nếu mày đã muốn chơi, tao sẽ chơi với mày đến cùng! Mày nghĩ coi, ai có thể bảo vệ được mày? Mày chỉ là một mớ rác rưởi khắc chết người thân gia đình mà thôi. Sau này, bớt xen vào chuyện của người khác đi.” Sau một trận bạo hành như vậy, thầy Hồ cũng không còn hưng phấn nữa. Gã nhìn đồng hồ, đoán chừng phó viện trưởng sắp trở về, thế nên chỉ hừ nhạt một tiếng rồi mở cửa cho Diệp Băng đi ra, để con bé quay lại lớp học cùng thằng nhóc lưng còng.

Trong những tiết học tiếp theo, thầy Hồ uyển chuyển nói với tất cả các học sinh cùng lớp rằng, trong lớp hiện tại có một đống phân chuột vừa bẩn thỉu vừa hôi thối, tận dụng mọi câu từ để làm nhục thằng nhóc lưng còng.

Ngồi trong góc, thằng nhóc lưng còng biết rõ người mà thầy Hồ đang nói chính là mình. Nó cúi đầu thấp hơn, không dám đối mặt với bất cứ một người nào.

Từ bên ngoài lớp học, tôi vừa quan sát, vừa tức cái lồng ngực. Đối với trẻ nhỏ, giáo viên chính là một vị thần bảo vệ duy nhất trong trường học. Và khi vị thần bảo vệ này không còn tác dụng bảo vệ nữa, mà ngược lại còn xung phong cổ súy cho hành vi cô lập một cá nhân; vậy, kết quả rất đáng sợ.

Thằng nhóc lưng còng không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc sang bóng lưng của Diệp Băng. Đó chính là màu sắc duy nhất trong đôi mắt của nó.

Tan học, thầy Hồ chỉ để lại mỗi thằng nhóc lưng còng làm nhiệm vụ quét dọn vệ sinh. Chờ tất cả mọi người đi hết, Diệp Băng mới dám cầm chổi lên, trợ giúp thằng nhỏ làm việc.

Phải biết rằng, thằng nhỏ này đang bị thương khá nặng vào thời điểm hiện tại. Đùi và phần thịt mềm dưới bụng của nó đang trong trạng thái bầm tím, chẳng qua là bị quần áo che khuất đi mà thôi.

Diệp Băng cũng không tán gẫu với thằng nhóc. Bản thân con bé không thích nói chuyện, tính cách vô cùng quái gở.

Sau khi quét dọn vệ sinh xong, thằng nhóc lưng còng trở lại ký túc xá. Vừa vào cửa, nó lập tức phát hiện có gì đó không ổn, dường như nơi đây thiếu đi một vật thì phải?

“Con gấu nhồi bông đâu?” Đứng bên ngoài quan sát, tôi cũng ngạc nhiên với hiện trạng này.

Con gấu nhồi bông là vật rất quan trọng đối với thằng nhóc lưng còng. Thay vì nghĩ rằng đó là một món đồ chơi, thằng nhóc đã nhìn nhận con gấu bông ấy như một người bạn bằng xương bằng thịt cơ mà.

Vì con gấu bông, nó bắt đầu cãi vã với Phúc Hân và Phúc Minh. Mà thông qua nội dung trong lúc cãi nhau, tôi lại biết được rằng: thừa dịp thằng nhóc không có ở đây, bạn cùng phòng của nó đã ném con gấu bông kia đi mất.

Bầu trời cực kỳ u ám; cõi lõng của thằng nhóc lo lắng như bị lửa thiêu. Nó tìm kiếm khắp các ngóc ngách trong khuôn viên trường. Sau một thời gian dài, tôi theo cậu bé chạy khắp cả trại trẻ mồ côi, nhưng vẫn không thể tìm thấy con gấu nhồi bông kia.

Cuối cùng, tôi trở về ký túc xá cùng với thằng nhóc trong trạng thái tuyệt vọng. Nhưng khi vừa đẩy cửa ra, tôi lại trông thấy một cảnh khó mà tưởng tượng nỗi.

Con gấu bông rách nát đang nằm trên giường của Phúc Hân!

Cùng lúc đó, trên hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Thầy Hồ, gã Vương và cả phó viện trưởng đều chạy tới. Bọn họ không tiến vào ký túc xá, mà trực tiếp bước thẳng đến nhà vệ sinh chung ở góc cầu thang.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Tôi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, dùng Phán nhãn để quan sát. Từ buồng vệ sinh thứ hai đếm ngược bên trong nhà vệ sinh, mọi người tại vị trí đó cũng vừa lúc phá toang cánh cửa ra. Lúc này, Phúc Hân đã không còn sức sống nữa, đồng thời còn bị nhét cứng vào hầm cầu đầy phân. Cái đầu to tướng của nó ngẩng lên trên, tràn đầy sợ hãi; tứ chi teo tóp của nó vặn vẹo vào cùng một chỗ, bày ra một tư thế trông hệt như đang cầu xin, đang sám hối.