“Sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu, đúng không?” Phùng Minh Long không đồng ý với lời của Vương Sư: “Thời đại nào rồi, ở đâu ra bệnh dịch?”
“Chúng ta không hề biết ngôi làng này có từ bao giờ, bị bỏ hoang trong bao lâu. Tốt hơn hết là nên cẩn thận.” Vương Si8 ngập ngừng rồi nói tiếp: “Trước kia, tôi phải điều tra thực địa tại một số ngôi làng hoang vắng để tìm tư liệu viết lách; nhưng trước khi lên núi, tôi từng được những người cao tuổi địa phương can ngăn lại. Họ nói rằng, vì những ngôi làng hoang vắng kia đã không có người ở từ rất lâu, giờ ngoại trừ thú dữ và bệnh dịch ra, còn có rất nhiều thứ tà dị.:
Trong lúc Phùng Minh Long và Vương Sư nói chuyệncùng nhau, tôi lại bám sát theo cô gái có hai gương mặt kia, dùng Phán nhãn mà quan sát ngôi làng nơi khe núi.
Xung quanh đều là núi non, không có đường ra. Âm khí liên tục tích tụ, thoạt nhìn đúng là một nơi chuyên dành cho việc “ẩn náu”.
“Có ánh sáng?” Dõi mắt trông về phía xa, tôi đứng trên đỉnh núi, mơ hồ nhận ra có thứ gì đó nhấp nháy vài lần trong thôn, nhưng cũng không biết đó là ánh nến hay ma trơi nữa.
“Đừng cãi nhau nữa, chuẩn bị vào thôn đi.” Ta kiểm tra mấy lá bùa trên người. Lúc này là đã rời khỏi đoàn tàu, bùa chú Diệu Chân hẳn là có thể được sử dùng bình thường.
“Không suy nghĩ thêm nữa sao?” Vương Sư chỉ vào người phụ nữ mang hai gương mặt: “Tôi đề nghị chúng ta không nên hành động hấp tấp. Cứ xem cô ấy làm gì tiếp theo rồi tính tiếp.”
Cô gái kia chưa bao giờ nói chuyện với chúng tôi. Hiện tại, cô ấy đang đứng tại khu vực ngoại vi của ngôi làng hoang vắng - đây cũng thể hiện rõ một vài vấn đề.
“Cô ấy cố tình dẫn chúng ta đến ngôi làng này này. Ngộ nhỡ cô ta mang ý đồ xấu, đoán chừng là đã sắp xếp xong bẫy rập để chúng ta đưa đầu vào...” Ánh mắt của Vương Sư chợt lóe sáng; gã gằn giọng, “Tốt hơn hết là chúng ta nên ra tay trước, khống chế cô ấy và buộc cô ấy cùng đi vào làng với chúng ta. Nếu gặp nguy hiểm, chúng ta còn có thể dùng cô ấy mà trì hoãn một chút thời gian.”
Kế hoạch của Vương Sư khá ích kỷ và ngoan độc. Nhưng trong môi trường này, tôi phải thừa nhận rằng đây là một biện pháp hợp lý.
“Nếu đã cố tình dẫn chúng ta đến đây, vậy mục đích của cô ấy là gì? Cho đến khi tìm ra đáp án, tôi đề nghị đừng nên đánh cỏ động rắn.” Phùng Minh xen vào một câu; gã nhìn về bóng lưng của người phụ nữ có hai gương mặt đang đứng trong bóng tối kia: “Cũng có thể là chúng ta đã hiểu lầm cô ấy. Mọi người cùng trốn thoát khỏi chuyến tàu kia, đáng lý ra phải cùng sẽ chia hoạn nạn mới đứng.”
Phùng Minh Long và Vương Sư dường như đã có Bát tự không hợp từ bẩm sinh rồi. Hai người họ chưa bao giờ đồng ý lẫn nhau, thế nên quyền quyết định lại nằm trong tay tôi.
“Đừng lo lắng, cứ chờ xem.”
Sau khoảng 2 hoặc 3 phút, cô gái mang hai gương mặt kia đi một mình về phía thung lũng ngọn núi. Từ đầu đến cuối, cô ấy không hề nói một lời nào với chúng tôi.
“Đuổi theo.” Tôi vẫy tay ra hiệu, Vương Sư và Phùng Minh Long cũng ngầm hiểu. Ba người xếp thành hình chữ phẩm (品), đi theo cô gái kia.
Trên trời vắng bóng trăng sao. Tôi tiến bước giữa từng mảng cỏ dại và cây khô; quần áo của tôi bị trầy xước nhiều mảng vì một thứ gì đó trong bóng tối; da mặt của tôi ngứa ngáy và đau rát, như thể bị một loài côn trùng độc địa nào đó cắn phải vậy.
Người ta nói rằng, vì thấy sóng cả mới ngã tay chèo, mặc dù tôi đã nhìn thấy ngôi làng hoang vắng kia từ sớm, nhưng phải mất khoảng 20 đến 30 phút mới có thể đi từ đỉnh núi xuống gần nơi đó.
Đứng trên một tảng đá nhô cao, toàn cảnh ngôi làng hoang vắng hiện ra trước mắt tôi.
Nơi ấy có quy mô trung bình với hơn 100 ngôi nhà lớn nhỏ, hầu hết đều là tường đất và nóc nhà bằng gỗ. Thậm chí, có một số công trình nhỏ được định hình chỉ bằng các tảng đá chồng lên nhau.
Cách bài trí của ngôi làng rất quỷ dị, bên ngoài cao, bên trong trũng xuống. Tất cả các ngôi nhà đều co cụm lại ở phần thấp nhất của khe núi. Nhìn từ xa, trông địa phương đó cứ giống như một ngôi mộ bị sập vậy, ngay cả một kẻ gà mờ về phong thủy như tôi cũng cảm thấy bố cục ấy vô cùng hoang đường.
“Ngôi làng này có phải là một ngôi làng hoang hay không?” Khi đến gần hơn, Vương Sư và Phùng Minh Long cũng dần nhìn thấy những ánh đèn; chúng rất mờ nhạt, nhưng có tồn tại.
Lúc chuẩn bị đi vào ngôi làng bỏ hoang, trong lòng tôi dần nảy sinh một dạng linh cảm không ổn cho lắm. Cầm điện thoại lên, nhìn vào room livestrea, tôi hỏi: “Bán Tiên, phong thủy ở đây khá giống với một ngôi mộ hỏng. Liệu có phải nơi này từng chôn cất rất nhiều người hay không?”
Dáng dấp hỏi thăm ý kiến về phía chiếc điện thoại thế này đã khiến Vương Sư và Phùng Minh Long phải cạn lời. Nhưng tôi cũng chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của bọn họ.
<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thàn</i> đáo:
<i>- Vào mộ của người, ắt hẳn biết gia thế của người. Anh bạn trẻ, lần này thì cậu hỏi đúng người rồi. Ngôi làng này có bố cục rất thú vị, khí thế phong thủy khá kỳ lạ, chính là dùng mặt trời để định vị trí âm mạch đấy.</i>
“A yô, Bán Tiên, ngài có thể nói thẳng ra không? Sắp cháy nhà đến nơi rồi.” Thấy người phụ nữ có hai gương hai mặt sắp bước vào ngôi làng bỏ hoang, tôi bắt đầu nóng nảy dần.
<i>- Phong thủy Dương trạch lấy khí thế của huyết thống làm trọng điểm. Bố cục của núi theo huớng Long vận, tương hợp với số mệnh cát tường. Chỗ dựa vững chắc, có Long - Hổ bảo vệ. Tất cả sẽ dựa theo 6 yếu tố chủ chốt, gồm: Núi, tòa nhà, sông ngòi, đường đi, chùa miếu và ao giếng.
Phong thủy Âm trạch trái ngược với loại Dương trạch bên trên. Địa phương đó sẽ ẩn nấp nơi tận cùng của vị trí thu nạp âm khí, nhấn mạnh tính tuyến tính của ngọn núi, bố cục bên trong và phương pháp thu lấy tử khí xui xẻo hay hướng núi xấu, phương hướng tỏa ra khí uế dơ bẩn.
Đây không phải là một ngôi làng vĩ mô, nhưng thực tế là bên trong có chứa một dạng bí mật gì đó. Ta không thể phỏng đoán thêm khi chỉ có góc nhìn từ phía ngoại vi, nhưng chắc chắn là nhà cửa nơi đây khá chông chênh, mái hiên được xây theo các hình thù kỳ dị. Nếu có người sống ở đây, chắc chắn sẽ bị ma quỷ phá phách; nếu đụng đến tiểu nhân ở ngoài đường, người trong gia đình sẽ sinh bệnh ngay tức thì.
Tổng thể nhà cửa được xây thành hình tròn, trông như một ngôi mộ lớn khóa chặt âm khí. Đối chiếu với bố cục phong thủy nơi đây, thật ra đây là một ngôi mộ đôi.
Mộ chôn dưới hố nhỏ, không có người thờ cúng. Vị trí phía trước ngôi mộ trông như một cái máng cho bò ăn, gây nên xu thế đoạn tử tuyệt tôn. Phần đuôi của ngôi mộ có xu thế thấp dẫn, khiến các thế hệ sau sẽ rơi rụng dần, hiếm có ai chịu ở lại địa phương này.
Nhìn từ bề ngoài, không khó để hiểu tại sao ngôi làng này lại cằn cỗi và hoang vu đến vậy.</i>
Nghe Lưu Bán Tiên nói xong, trong lòng tôi đã có thêm một suy nghĩ khác: “Bán Tiên nói rằng, cách bố trí của ngôi làng này giống như một ngôi mộ. Đây là cách bố trí dành cho Âm trạch, anh Lưu mù cũng từng giải thích cho tôi nghe rồi. Giang Thành chính là một phần mộ, vậy giữa hai người này có liên quan gì nhau không?”
Nhảy ra khỏi cảnh tượng trước mặt, đồng thời phát tán tư duy, tôi mơ hồ cảm mình vừa nắm được một ý tưởng nào đó, nhưng rốt cuộc là vẫn không rõ ràng bao nhiêu.
Tôi vừa mọi người dùng comment để choảng nhau trong room livestream, vừa quan sát cô gái có hai gương mặt kia.
Càng đến gần ngôi làng, tôi càng cảm thấy khó chịu. Phần da hở ra trên mu bàn tay và cần cổ dần nổi lên từng điểm lấm tấm màu đỏ nhạt, vừa ngứa vừa rát.
“Do mình là người sống ư?” Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng chúng tôi cũng đến cổng thôn. Nơi đây có một cây hòe cao to trồi lên từ mặt đất, to đến mức mà đến 2 người ôm vào cũng ôm không xuể. Đoán chừng, cây này cũng phải hơn 300 tuổi rồi.
Cành lá của cây hòe này rất rậm rạp, tương phản rõ rệt với khung cảnh hoang vu xung quanh. Những chiếc rễ vừa thô vừa to đâm xuyên lên khỏi mặt đất, thậm chí có cây còn chui vào cả những ngôi nhà bên cạnh.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thân cây to đến vậy.” Phùng Minh Long đi dưới tán cây hòe; so với cây hòe to lớn, trông gã lại cực kỳ nhỏ bé. Có lẽ là do cảm giác phấn khích, gã muốn tự tay gõ vào thây cây.
“Đừng nhúc nhích!” Kẻ vừa thốt lên lại không phải tôi và Vương Sư, mà chính là người phụ nữ đang im lặng nãy giờ kia.
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Phùng Minh Long sửng sốt một chút. Hai tay của gã buông thõng giữa không không, nửa muốn chạm tới, nữa muốn hạ tay xuống.
Cô gái có hai gương mặt cũng không giải thích lý do. Tôi tò mò đi tới chỗ cây hòe, sau khi dùng đèn pin điện thoại soi vào thì mới biết, cây này không hề đơn giản.
Có những đường trắng mảnh mai ẩn hiện giữa những cành cây xum xuê, và từng con côn trùng mà tôi chưa bao giờ thấy qua đang bò trên từng tán cây rũ xuống.
Ngay khi có ánh sáng chiếu vào, đám côn trùng này chạy trốn tứ tung; những sợi tơ phía sau quấn vào nhau như sợi tóc của người phụ nữ, đứng từ xa trông cứ như là một con quỷ treo cổ vậy.
Trong mắt Phùng Minh Long ẩn chứa sự hoảng sợ. Nếu không nhờ sự nhắc nhở của người phụ nữ kia, có lẽ lúc này gã đã bị đám côn trùng đó bò lên rồi.
“Thật nguy hiểm, cám ơn cô.” Gã cảm ơn người phụ nữ mang hai gương mặt, nhưng cô ta không đáp lại, cứ thế mà bước vào thôn.
“Thẫn thờ là gì? Đi theo nhanh lên.” Vương Sư thúc giục Phùng Minh Long và tôi. Sự cố nhỏ xảy ra bên cạnh cây hòe đã khiến gã phát hiện ra sự nguy hiểm của ngôi làng này, đồng thời cũng khiến gã nhận ra giá trị to lớn của cô gái trướng mặt.
Rời khỏi cây hòe, tôi đi ở phía cuối hàng, tiện tay lấy điện thoại di động chụp vài tấm ảnh. Ngó tới ngó lui, tôi trông thấy một miệng giếng sâu cách vị trí cây hòe tầm mười mấy mét.
“Giếng ư?”
Tôi vẫn nhớ cuộc gọi trước khi bắt đầu nhiệm vụ livestream. Có một giọng nói nghe có vẻ khá quen thuộc bảo rằng, anh ta đang ở dưới giếng và muốn tôi cứu anh ta lên. Đây cũng hẳn là một lời nhắc nhở, nhưng tiếc là đến giờ mà tôi vẫn chưa nhớ ra thân phận của anh ta.
“Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy?” Tôi muốn tiến đến chiếc giếng để xem xét, nhưng Vương Sư và những người khác đã đi khá xa rồi. Thấy bóng họ dần mờ đi, tôi vội vàng đuổi theo.
Nhìn từ bên ngoài, ngôi làng này thật kỳ lạ, và tôi còn cảm thấy có nhiều vấn đề quỷ dị hơn khi tiến dần vào trong. Cửa ra vào của từng ngôi nhà đều đối diện lẫn nhau, và không có ngưỡng cửa. Một số ngôi nhà đóng kín cửa, một số cố tình để mở ra. Tôi bèn dùng ánh đèn pin của điện thoại để soi thử, để rồi nhận ra bên trong mấy ngôi nhà ấy đều có đặt một... chiếc quan tài, hoặc lớn hoặc nhỏ.