"Dũng sĩ trong câu chuyện của chú, trong mắt cháu, chẳng qua chỉ là một kẻ điên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, một kẻ tiểu nhân lòng dạ thâm sâu."
“Nhưng người sống sót cuối cùng vẫn là anh ta.” Chú Từ rung lắc cơ thể, khoanh tay trước ngực, trông bộ dạng có vẻ buồn cười, nhưng tôi lại không thể nào cười nổi. Câu chuyện của gã rất đen tối, một phép ẩn dụ cho Long Xương hiện tại, trong sự tàn nhẫn còn mang theo một chút bất lực. Tất cả những người trong tòa nhà giống như những người dân làng đi trên ngọn núi tuyết, dưới sự lãnh đạo của "dũng sĩ", bọn họ đã không thể quay đầu lại.
Chú Từ là một người hiểu chuyện, gã nắm rất rõ tình hình hiện tại, cho nên mới nhất quyết canh giữ ở cửa. Đối với gã, việc tôi và cô gái muốn nhân lúc trời tối để chạy trốn, chẳng qua chỉ là một chuyện ngu ngốc mà thôi. Bên ngoài, những ánh mắt đói khát tham lam đang nhìn chằm chằm nơi này, muốn chống lại quy tắc, kết quả cuối cùng chỉ có thể là bị đám người ăn tươi nuốt sống.
"Hi vọng hai đứa có thể hiểu được ý của chú, đừng làm cho chú phải khó xử."
Cánh tay bị kéo lại, tôi quay đầu nhìn, cô gái khẽ lắc đầu với tôi.