Đẩy cánh cửa thô ráp ra, giống như sương mù dày đặc bị xua tan, đồng tử chớp động, một tia sáng lóe lên trong mắt của tôi.
Ánh trăng như nước trượt xuống theo mái tóc, trong căn phòng lạnh lẽo hiu quạnh, có một cô gái đang ngồi một mình bên cửa sổ.
Cô đang quay mặt về phía tôi, khí chất thoát khỏi trần tục đó, không có chút ăn nhập nào với cả luân hồi này.
Cửa mở ra rồi, nghe thấy tiếng động, lông mi khẽ rung, cô quay đầu nhìn lại.
Dung mạo của cô không được coi là nổi bật, nhưng trên người lại mang một vẻ đẹp cổ điển đặc trưng của phương Đông, sáng trong như sương sớm, trong veo như mặt nước hồ thu tĩnh lặng.