Trong hành lang tối om, Quân Sinh hiên ngang đứng trước mặt tôi, không lùi một bước. Giơ hai tay lên, nó đưa quả bóng đen mà mình vẫn luôn coi như báu vật ra.
“Cậu định đưa cái này cho tôi à?” Tôi đưa tay ra để đón lấy, nhưng không thể chạm vào vật trong lòng bàn tay của Quân Sinh. Hai bên rõ ràng không cùng một thế giới, chỉ có thể gặp mặt chứ không thể chạm vào nhau.
Liên tục tóm không mấy lần, tôi mới dừng lại: "Tên nhóc này làm như vậy nhất định là có lý do, liên quan đến sống chết của bà lão, nó nhất định còn vội hơn mình."
Quân Sinh vẫn giữ động tác như vậy, tôi suy nghĩ hồi lâu, trong mắt chợt lóe lên rồi chậm rãi lấy từ trong lòng ra bông tú cầu mà bà lão đưa cho mình.
"Bà lão đã sống mấy chục năm, tâm tư thông suốt, chẳng lẽ bà đã sớm đoán được mình có thể bị liên lụy?" Bà lão đã cất giữ tú cầu từ mấy chục năm trước, trên tay Quân Sinh cũng có một bông tú cầu, thứ mang theo tất cả ký ức của hai người bọn họ, xuyên qua luân hồi này, đối với bọn họ mà nói đều vô cùng trân quý, nhưng bà lão lại không chút do dự mà đưa nó cho tôi.