Không rõ giọng nói của Bóng Đè là nam hay nữ, lại vọng đến từ bốn phương tám hướng. Dưới sự chỉ huy của nó, những bóng đen lắc lư trong sương mù bắt đầu chuyển hướng, đuổi theo chúng tôi.
Tôi không dám phân tâm, nắm lấy Sở Môn, dựa theo vị trí trong trí nhớ mà chạy thụt mạng.
Trong lúc đó, những bóng đen kia cũng bám sát theo. Thân thể bọn chúng giống như những tờ giấy mỏng tênh, tốc độ cực nhanh, vừa nhìn thấy tôi là lập tức muốn dán sát lên người tôi. Nếu không phải con gấu bông sau lưng ra tay vào thời khắc mấu chốt, con đường chạy trốn của tôi chắc chắn sẽ càng gian nan hơn nhiều.
Dùng toàn lực chạy như điên, cửa chính của Lối Vào Thiên Đường đã xuất hiện ở trước mắt. Vì sương mù bao phủ, mãi đến khi tôi chạy đến nơi mới phát hiện ra rằng, có một đám cô nhi đông đúc đang chực chờ sẵn tại đó.
Từng đó nhỏ lắc lư cơ thể, đôi mắt đờ đẫn, trong khi số lượng bọn chúng lại quá nhiều!
"Làm sao để chạy ra ngoài? Hay là đổi một con đường khác?" Tôi dừng bước, cảm thấy tình hình dần chệch hướng sang hoàn cảnh tuyệt vọng.
"Phải đi từ vị trí này! Giấc mơ do trí nhớ cấu thành. Trong giấc mơ, chỉ có cánh cửa được trí nhớ tán thành mới là lối thoát." Dòng chữ máu hiện lên cánh tay của tôi; lời này của con gấu nhồi bông cũng khiến tôi nhớ lại những gì mà bản thân từng trải qua trong giấc mơ của Hoàng Tuyết. Nhưng cánh cửa trong giấc mơ thường có ý nghĩa rất đặc biệt.
"Tôi sẽ đối phó bọn này, còn Diệp Băng thì giao cho anh nhé. Anh nhất định phải cứu cô ấy ra. Còn nữa! Anh phải chú ý một chuyện, con Bóng Đè tại Lối Vào Thiên Đường này không phải từ Giấc mơ Thâm sâu đi ra, mà chính là cùng Diệp Băng từ hiện thực tiến vào. Nếu muốn giết nó triệt để, vậy phải ra tay ở hiện thực."
Dòng chữ máu dữ tợn của con gấu bông lộ ra một tia cảm xúc đặc thù. Sau khi đọc xong, tôi chợt nhớ ra: "Ý cậu là, chính Diệp Băng đã dẫn con Bóng Đè này vào từ hiện thực?"
Diệp Băng bị Lộc Hưng ám hại tại trường trung học Tân Hỗ, dẫn một luồng ý chí của con hung vật tuyệt thế dưới trại hỏa táng Cầu số 3 vào người Diệp Băng, khiến ý chí của con hung vật kia kết hợp với số mạng Phi Ma - Điếu Khách - Tang Môn của cô ấy hòng cản trở tôi. Nếu không phải Huyết hồ quá mạnh mẽ, đánh nó ngủ say, e là lúc này nó đã khống chế cơ thể của Diệp Băng hoàn toàn, sau đó bắt đầu âm mưu chiếm đoạt cả bản thể đang bị trấn áp bên dưới trung tâm hỏa táng kia rồi.
"Hóa ra, con Bóng Đè này chính là nó!" Biết rõ thân phận của Bóng Đè, cũng có thể coi là hốt thuốc đúng bệnh. Đây kể như là một tin tức tốt duy nhất mà tôi nhận được sau khi tiến vào giấc mơ.
"Anh còn muốn hỏi gì không? Nếu không, đưa bạn của anh đến tòa thành thị nằm ở bờ rìa của giấc mơ này đi." Cơ thể của con gấu nhồi bông bắt đầu xuất hiện từng biến hóa nho nhỏ; nhưng vết dao khâu lại bắt đầu nứt toát ra, từng sợi chỉ đỏ nhẹ nhàng thò ra bên ngoài.
"Còn!" Đọc mấy dòng chữ này, tôi biết là con gấu bông đang chuẩn bị liều mạng, thế nên vội vàng mở lời: "Tại sao ông Trần trong giấc mơ của cậu lại xuất hiện với hình tượng Người không mặt?"
"Thời gian không còn nhiều lắm, chờ anh cứu được Diệp Băng ra, tôi sẽ nói cho anh biết! Chạy nhanh đi!" Dòng chữ máu dữ tợn dung nhập vào mớ chỉ đỏ; thân thể con gấu bông khô quắt xuống rõ rệt. Có lẽ sức mạnh mà nó tích góp được trong bấy nhiêu năm nay, lúc này sẽ được kích hoạt ra tất cả.
Trong tầm mắt tôi lúc này đều là chỉ đỏ tung bay. Tất cả đám cô nhi đứng chặn ngay cửa đều bị từng sợi chỉ đỏ xuyên thấu, không thể động đậy. Dù biết đây là một giấc mơ, nhưng hình ảnh thế này trông quả thật rất đáng sợ.
Tôi túm lấy Sở Môn, nhanh chóng vọt về phía cửa chính của Lối Vào Thiên Đường. Bọn trẻ kia đều trợn trừng mắt lên, muốn ngăn cản tôi, nhưng lúc này lại bị mớ chỉ đỏ cố định cả cơ thể.
"Ngăn bọn chúng lại!" Giọng nói bén nhọn của Bóng Đè vang lên sau lưng. Tôi và Sở Môn nhanh chân chạy ra khỏi cổng chính, không dám quay đầu lại, cắm đầu tiến thẳng về phía tòa thành thị nằm ở bờ rìa giấc mơ kia.
Rời khỏi trại trẻ mồ côi, xung quanh là một vùng đất hoang. Địa phương này rất mơ hồ trong trí nhớ của chủ nhân giấc mơ, gợi lên cảm giác không chân thật, từ đám cỏ dại đến những cành cây xung quanh đều bất động, tựa như thực vật nhân tạo vậy.
Ta dẫn Sở Môn chạy như bay, trong khi con gấu bông trên lưng chẳng hề nhúc nhích gì cả. Có lẽ lần ra tay vừa rồi đã vắt kiệt sức nó.
Chạy hơn trăm mét, bỗng nhiên Sở Môn sau lưng chợt lên tiến.
"Cậu streamer, chậm chân một chút. Con Bóng Đè kia không hề đuổi theo."
"Tên kia là kẻ có thù tất báo, sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta đâu..." Vì đó là giọng nói của Sở Môn, tôi bèn buông lỏng cảnh giác. Nhưng khi vừa định thả chậm bước chân rồi quay đầu nhìn lại, cánh tay của tôi đột nhiên thấy đau nhói, như bị ai đó đâm vào vậy.
Đau đớn khiến cúi đầu xuống theo bản năng, để rồi trông thấy một dòng chữ máu nơi đó: Không được quay đầu lại!
"Thế này thì..."
Tôi đột nhiên sinh ra một dự cảm rất không tốt, bèn vừa tăng nhanh tốc độ, vừa lấy điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, nhắm camera về phía sau lưng mình. Vừa nhìn, tôi đã toát mồ hôi lạnh!
Theo sau lưng tôi là hai Sở Môn! Trong hai người đó, có một người đang được tôi tóm chặt tay mà chạy; gã thở hổn hển, tụt lại phía sau một nửa cơ thể so với thân người tôi. Trong khi đó, gã Sở Môn còn lại thì có gương mặt dữ tợn, mà gương mặt ấy lại đang dán sát sau đầu tôi.
"Nó đuổi kịp rồi ư?!" Không ngờ nó lại biến thành Sở Môn, lại có thể giả dạng giọng nói của gã y như đúc.
Tôi vẫn nắm chặt cánh tay của Sở Môn, không dám buông ra, còn tăng nhanh tốc độ.
"Cậu streamer, an toàn rồi! Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
"Này? Cậu streamer, có gì trên lưng anh kìa?"
"Dừng lại đi, tôi chạy không nổi nữa rồi."
......
Một câu lại một câu, gã nói càng nhiều, tôi chạy càng nhanh. Con đường trước mắt càng hư ảo hơn, trông không hề chân thật. Trí nhớ từ nơi này bắt đầu trở nên mơ hồ; tôi đã đặt chân đến bờ rìa của giấc mơ!
"Đừng dừng lại! Xông thẳng vào đi!" Dòng chữ máu hiện lên. Tôi biết Bóng Đè vẫn đang ở phía sau, thế nên đành phải nghe theo sự chỉ huy của con gấu bông.
Con đường đất hoang dưới chân dần bị lớp đường bê tông thay thế. Không biết từ khi nào, hai bên bắt đầu xuất hiện những dãy kiến trúc từ cao đến thấp. Chúng có tạo hình kỳ lạ, phong cách kiến trúc vô cùng khác biệt, hoặc dùng từ hoang đường để hình dung thì sẽ thích hợp hơn.
Thanh âm phía sau đã sớm biến mất, nhưng tôi vẫn không dám quay đầu lại. Tôi cứ chạy một mạch như điên vào trong tòa thành thị cổ quái này, mãi đến khi hụt hơi không chạy nổi thì mới dám lấy điện thoại ra, chiếu camera về phía sau lưng.
"Cắt đuôi được con Bóng Đè kia rồi ư?"
Sau lưng tôi chỉ còn lại một Sở Môn mà thôi. Cảm giác được mình vẫn còn nắm chặt tay gã, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm, xoay người, dùng tay ra ám hiệu, sau khi nhận được ám hiệu phản hồi của Sở Môn kia thì mới hoàn toàn yên tâm.
"Tạm thời an toàn rồi."
"Ann toàn cái cóc khô! Cậu đưa tôi đi đâu vậy? Nhìn phong cách kiến trúc này, đây đâu có phải là giấc mơ của Diệp Băng." Sở Môn bị tôi túm lấy chạy một mạch, cũng không hiểu mô tê gì. Cứ thế, gã mờ mịt chạy theo tôi vào tận Giấc mơ Thâm sâu. Trái lại, tôi cũng có chút áy náy với bạn khán giả này.
Ho nhẹ một tiếbg, tôi cố gắng bình tĩnh lại: "Nếu tôi đoán không nhầm, thành phố này nằm ở bờ rìa của giấc mơ này, xen lẫn giữa Giấc mơ Trung dung và Thâm sâu."
"Cái gì? Nằm ngay ranh giới của Giấc mơ Thâm sâu và Giấc mơ Trung dung ư? Không được rồi, đi nhanh lên! Ngộ nhỡ mà đi vào Giấc mơ Thâm sâu, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại được!" Phản ứng của Sở Môn còn mạnh mẽ hơn tôi tưởng.
"E là đã muộn rồi." Tôi chỉ tay về phía sau lưng Sở Môn. Con đường dẫn tới đây đã biến mất; đập vào mắt hai chúng tôi chỉ là một tòa thành thị mênh mông.
"Đường ra ngoài không còn..." Tôi hít sâu một hơi, cũng không ngờ sự tình lại biến thành thế này: "Bất quá, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Sở Môn sững sờ trên con đường trải nhựa, kinh ngạc nhìn về phía sau. Từng con đường dài và hẹp, không biết dẫn tới nơi nào, đan xen vào nhau và giăng kín khắp nơi. Từng tòa kiến trúc kỳ lạ, cổ quái che khuất tầm mắt. Chỉ khi đứng giữa thành phố này, mới có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng như hiện tại: "Thôi xong! Méo trốn được đâu!"
Cách bình thường để phá vỡ những giấc mơ là tìm kiếm những biểu tượng dựa theo ký ức của chủ nhân giấc mơ. Dựa vào từng sự kiện, người nhập mộng có thể tìm ra cánh cửa để thoát ra ngoài.
Nhưng tôi và Sở Môn hiện tại lại bị nhốt trong thành phố này, mà thành phố này lại chẳng liên quan mảy may đến ký ức của Diệp Băng. Do đó, cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu để tìm thấy lối ra nữa.
"Bình tĩnh lại." Tôi vỗ vai Sở Môn; chuyện đến nước này, đành phải suy nghĩ tích cực một chút để rồi đối mặt với thực tại: "Cho dù đây có phải là Giấc mơ Thâm sâu hay không, ít nhất chúng ta vẫn còn sống, vẫn còn giữ một cái đầu tỉnh táo. Miễn là chúng ta chưa bị u mê đi, vậy là còn hy vọng."
Kể từ khi trở thành một streamer, tuyệt vọng vẫn luôn là bạn đồng hành cùng tôi. Nó nhìn chằm chằm vào tôi mọi lúc, nhưng không bao giờ đánh bại được tôi.
Sở Môn cũng không phải người bình thường, chỉ hít sâu một hơi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: "Khi còn sống thế này mà tôi có thể tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, kể như rốt cuộc đã có thể đạt được nguyện vọng của bản thân rồi. Kỳ thật, kế hoạch cuộc đời ban đầu của tôi chính là lợi dụng công nghệ và khoa học kỹ thuật để tìm ra phương pháp tiến vào Giấc mơ Thâm sâu. Sau đó, khi tuổi thọ sắp hết, tôi sẽ tiến hành tự thôi miên sâu bản thân, đưa ý thức tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, đạt thành một kiểu sống bất tử khác. Chỉ là không nghĩ tới, mục tiêu cuối cùng này, lại có thể thành công vào lúc này."
"Tự thôi miên ư? Một kiểu bất tử khác loại? Tất cả bọn họ đều nói anh là một thiên tài, còn tôi thấy anh giống một kẻ điên thì đúng hơn!" Tôi khá giật mình với lời nói của Sở Môn. Hiện tại, tôi mới biết được mục đích cuối cùng của gã khi tập trung nghiên cứu về những giấc mơ; hóa ra, là để ý thức của bản thân đạt đến tình trạng bất tử.
"Có thua kém gì cậu đâu?" Sở Môn bất đắc dĩ cười: "Từ khi quen biết cậu, tôi mới sâu sắc nhận ra rằng, bản thân mình mới chính là một người cực kỳ - cực kỳ - bình thường đấy!"
-------------------
Đa tạ minh chủ huyenlinh95 và minh chủ Dataluuchung1 đã donate Ngọc phiếu nha.... Chúc 2 bạn nhiều sức khỏe ^^