TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 483: Mười vạn tinh kỳ trảm Diêm La (2)

“Là vật này đấy à?” Năm ngón tay tôi nắm lấy lệnh bài bên trong chiếc hộp ngọc xương trắng. Vật này khá nặng. Tôi không nhận rõ hình dáng của nó, chỉ có thể miễn cưỡng nâng lên mà thôi. Lúc này, từng câu khẩu quyết chợt thẩm thấu vào nội tâm của tôi; và thứ cảm ngộ huyền diệu này lại giúp cảnh giới Quỷ thuật của tôi chợt đột phá đến cấp thứ 4 trong nháy mắt. Khoảnh khắc này đây, tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.

“Ngày Lộ Nguyệt 30, còn chưa tới giờ Tý. Ta cầm Hoàng Tuyền lệnh, mở ra Quỷ Môn quan!”

Cánh cửa khổng lồ rung động dữ dội, oán linh kêu gào khắp nơi. Thời gian dần trôi, một khe hở nhỏ dần dần tách ra.

Xà Công nhờ vào Quỷ nhãn mà có thể nhìn thấy cảnh này, để rồi hoảng sợ đến mức suýt nữa phải đánh rơi chiếc mão đang đội trên đầu: “Không thể nào! Quỷ Môn quan sao có thể mở vào lúc này được? Cao Kiện này chỉ là một người bình thường mà thôi, tại sao lại như thế?”

Gã lùn đầu to có mắt Âm Dương trời sinh cũng sợ ngây người, ngồi bệt xuống mặt đất. Vẻ tham lam độc ác trong mắt gã đã vơi đi, thay vài đó chính là sự kinh ngạc vô tận: “Đảo ngược Hoàng Tuyền - chí bảo duy nhất trên thế gian này có được năng lực như thế chính là Hoàng Tuyền lệnh, bảo vật trấn phái của Mao Sơn. Nghe đồn rằng, phải 500 năm mới có thể sử dụng một lần cơ mà!”

Hầu hết bọn tà tu của Tam Âm tông đều dừng bước

Chúng ngạc nhiên!

Tuyệt vọng!

Khó có thể tin nổi!

Cánh cổng khổng lồ kia mở ra chưa đầy 1/10 giây, sau đó lại đóng lại. Nhưng chỉ trong chưa đầy 1/10 giây này, với một khe hở mỏng manh như sợi tóc, lại có vô số oan hồn quỷ vật đã kịp thời thoát ra.

Số lượng rất nhiều, và nếu so với đám yêu ma quỷ quái này, thì mấy trăm Âm binh do Tam Âm tông tích lũy mấy trăm năm nay chẳng là gì cả.

“Một người phàm sao lại có thể mở được Quỷ Môn quan chứ?”

“Mở Quỷ môn, thả oan hồn ra ngoài. Thằng Cao Kiện này có bị điên không?”

Đám tà tu của Tam Âm tông không dám làm bừa, nhưng gã lùn đầu to là kẻ tỉnh táo lại sớm nhất: “Giết hắn đi! Nhanh lên! Những oan hồn này đã trốn thoát khỏi Quỷ Môn quan, chắc chắn sẽ mang tai họa đến nơi này!”

“Ta là Diêm La, thiên vô sinh - địa vô chủ. Lập tức tiêu diệt 3 hồn 7 vía của Cao Kiện!” Xà Công cũng định thần lại, lập tức ra tay.

Âm binh phóng tới; và cũng chỉ có một vài tên Âm binh nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của lão ta.

“Tao có Hoàng Tuyền lệnh trong tay, mày còn dám tự xưng là Diêm La trước mặt tao à?” Máu me đầm đìa khắp người không thể tẩy rửa được sự ngoan cường của tôi. Khoảnh khắc mà cánh cổng Quỷ Môn quan mở ra, tôi chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như thể vừa có một số gông xiềng nào đó trông người vừa bị phá nát.

Nghĩ kỹ lại, Lục Hưng khi đó thực hiện thao tác nghịch thiên cải mệnh, dường như quá trình cũng tương tự như của tôi. Gã ấy muốn giải phóng con Giao long dưới lòng đất Giang Thành, phá vỡ con đập, dìm nước hàng triệu sinh linh. Khi ấy, tôi từng nghe gã nói một câu: Bát tự tề tụ - Khai Thiên môn.

Đều là muốn soán mệnh, Song Diện Phật bỏ ra 20 năm để trốn tránh ý trời, không ngờ cuối cùng lại thua vào tay tôi. Giờ suy nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ bản thân tôi lại là một quân cờ do ý trời sắp đặt sẵn hay sao?

Hôm nay tôi soán mệnh, vượt qua được thiên tai, trong khi nhân họa chính là Tam Âm tông.

Còn Lộc Hưng soán mệnh, thì thiên tai đã bị che kín, trong khi nhân họa chính là tôi đây.

Cả hai quá giống nhau, toàn bộ quá trình rất giống nhau; chỉ là, kết quả khác biệt.

Gã ấy đã thất bại, còn tôi sắp thành công!

“Cao Kiện! Nếu mở Quỷ Môn quan, mày sẽ không bao giờ có thể quay đầu được nữa. Mày đã chân chính trở thành người bị ý trời ruồng bỏ. Nếu mày nhanh chóng xua tan bọn quỷ vật của Hoàng Tuyền, có khi lại được vùng đất trời này chấp nhận trở lại.” Giọng điệu của Xà Công đã mềm mại hơn; e rằng, lão ta cũng không nhận ra bản thân vừa hạ giọng như vậy.

“Chấp nhận? Tao cần thái độ chấp nhận ấy để làm gì? Tao cần một kẻ muốn giết tao chấp nhận tao à?” Cầm Hoàng Tuyền lệnh trong tay, tôi vẫn không thể nào nhìn thấy rõ hình dạng của tấm lệnh bài này. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều, vì sau khi tôi sử dụng, đám quỷ vật vừa thoát thân khỏi cánh cửa kia bắt đầu lao nhanh về phía tôi.

“Điên rồi! Mày định biến Giang Thành thành Quỷ vực à?!”

“Mau buông tay chịu trói đi! Mày rốt cuộc định làm gì?” Xà Công luống cuống dần. Mọi tài sản của tông môn mà lão mang ra ngoài, giờ đã bị sử dụng hết. Lần ra quân này còn quy mô hơn chuyến điều động người vây công thần sát Nguyên Thần cách đây 5 năm, nào có ngờ lại phát sinh biến cố như hiện tại.

Tôi giơ cao Hoàng Tuyền lệnh; vô số quỷ vật xuất hiện từ hư không xung quanh con đường Vô Đăng. Chúng rất yếu ớt, nhưng là quá nhiều.

Đám tà tu của Tam Âm tông đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui. Xà Thiên và gã lùn đầu to đều lùi về phía sau, chỉ còn mỗi Xà Công trong bộ dạng Nhân - Quỷ hợp hình vẫn đang ngăn chặn tại đầu ngõ.

“Sao thế? Chẳng phải ông tự xưng là Diêm La à?” Nâng lệnh bài trong tay lên, tôi chỉ thẳng vào Xà Công, nở một nụ cười bình tĩnh rồi quyết đoán ra lệnh: “Giết!”

Vô số âm hồn, quỷ vật đồng loạt rống lên rồi lao tới; cảnh tượng hiện tại tựa như long trời lở đất, thiên địa tan hoang. Cả bầu trời như bị vô số âm hồn che kín đi, chỉ còn lại những tiếng rên xiết của oan hồn và bầy quỷ ma đòi mạng.

“Đi tới suối vàng đòi nợ cũ, 10 vạn tinh kỳ trảm Diêm La!”

Thân thể to tướng của Xà Công trong thuật Nhân - Quỷ hợp hình bị xé nát trong nháy mắt; bản thể cũng bị thương nặng, rơi vào tình trạng hấp hối.

Xà Công còn như vậy, chưa kể đến đám tà tu còn lại của Tam Âm tông. Hầu hết bọn chúng đều chết ngay tại chỗ, chỉ một số ít thoát được nhờ một vài bí thuật đặc thù hoặc vì đang đứng cách Xà Công khá xa nên mới may mắn giữ được mạng sống.

Tấm lệnh bài trong lòng bàn tay càng lúc càng nặng. Tôi cứ có cảm giác bản thân dường như đang ôm lấy một ngọn núi lớn vậy. Và khi dấu dòng Âm Khí cuối cùng trong cơ thể bị hút đi, tôi đã mất đi quyền kiểm soát đám quỷ ảnh ngập trời kia!

Hầu hết bọn chúng đều trở về Hoàng Tuyền, trong một số ít khác chạy trốn vào bên trong ngõ Vô Đăng hoặc Giang Thành và các thành thị xung quanh.

Một lúc lâu sau, Âm khí cuồng bạo mới lắng xuống. Lối vào hẻm Vô Đăng có cảnh tượng trông tựa như mới bị một cơn bão quét ngang, vô cùng hỗn động. Tại những mảng gạch ngói vỡ nát, đầy các xác chết đang nằm tại đó trong bộ dạng áo bào rách bươm; xung quanh là các món pháp khí hỏng hóc nằm la liệt.

“Phù phù!”

Tôi đã không thể cầm nổi tấm lệnh bài trong tay nữa, đành phải khuỵu xuống đất. Hoàng Tuyền lệnh có uy lực thật kinh khủng, nhưng cũng đầy tà ác. Nó đã rút hết sức lực của tôi, và hiện tại bắt đầu bào mòn máu tươi và sinh lực của bản thân. Tôi vội vàng cất tấm lệnh bài vào chiếc hộp ngọc, vất vả lắm mới có thể ngăn chặn tác động phản phệ này.

Với lồng ngực phập phồng, tôi thở hổn hển nhìn xung quanh.

Cả Xà Công và con rắn khổng lồ sặc sỡ kia đều đã chết. Vào giờ phút cuối cùng, con rắn to tướng mù mắt ấy đã cố gắng hết sức để bảo vệ Xà Công. Lớp da của nó sắp bị lột sạch ra; rõ ràng, nó vẫn không phải đối thủ của quá nhiều quỷ hồn như vậy.

Cơ mà, cô gái đạo sĩ cùng gã lùn đầu to kia vẫn may mắn sống sót. Nói tóm lại, Tam Âm tông bị tổn thất rất nặng nề. Hiện tại, bọn họ vừa nhìn tôi, vừa tỏ ra cực kỳ e dè, sợ hãi.

Tôi thật sự muốn giết sạch bọn chúng, lúc này không nên mang bất cứ tâm tình nương tay nào. Đáng tiếc, thương thế của tôi quá nghiêm trọng, đã suy yếu đến cực điểm. Nếu ra tay đánh nhau, tôi sợ bản thân cũng không phải là đối thủ của bọn chúng lúc này.

Cất kỹ Hoàng Tuyền lệnh vào người, tôi triệu hồi Dục quỷ, Uế quỷ và Quỷ em bé 3 mắt vào người, sau đó mới vịn tay vào vách tường, lê từng bước tiến về ngõ Vô Đăng.

Đi ngang qua xác chết của Xà Công, tôi lặng lẽ liếc nhìn lại rồi cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.

Có thêm vài cuộc gọi nhỡ trên màn hình đang phát sáng, nhưng thời gian hiển thị trên màn hình mới là thứ khiến tôi chú ý hơn cả.

“00:01.”

“Vậy là mình soán mệnh thành công rồi à? Liệu mình có thể trở thành Soán Mệnh sư trong tương lai hay không?” Ngày 30/10 hẳn là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ chết vào ngày này, nhưng bây giờ tai nạn đã đi qua; tôi không những không chết, còn có khả năng siêu thoát khỏi hết thảy.

Mặc dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi, nhưng tôi đã có thể đặt chân vào con đường thay đổi vận mệnh này.

“Có đáng không?” Tôi đứng ngay đầu ngõ Vô Đăng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu thẳm; trên cao kia, cũng khó có thể nhận ra bất cứ một biến hóa gì.

“Cao Kiện, ý trời muốn giết mày, mày không thể trốn thoát. Từ xưa đến nay, không có bất cứ một Soán Mệnh sư nào có kết cục tốt đẹp đâu!” Xà Thiên, kẻ ẩn nấp ở ngoại vi ngoài cùng, đang bò ra từ đống thi thể. Khuôn mặt biến thái của gã bị quỷ hồn cào nát, nhưng trên người lại không có một vết thương nghiêm trọng nào: “Hiện tại, mày cũng như nỏ mạnh hết đà thôi. Ha ha ha! Mọi thứ trên người mày, từ Quỷ thuật đến Đạo khí, đều là của tao!”

Tên này đã kiên nhẫn chực chờ thời cơ rất lâu, mãi chỉ để đến giây phút hiện tại này.

“Thằng chó chết, sớm biết vậy tao đã giết mày đầu tiên.” Tôi lạnh lùng nhìn gã, cố bám vào vách tường mà nhanh chân chạy vào ngõ Vô Đăng.

Xà Thiên vừa mỉm cười, vừa đuổi theo. Khuôn mặt của gã bê bết máu, nét mặt biến dạng, trông như một con ác quỷ. Nhưng khi gã vừa định bước vào con hẻm Vô Đăng, từ trong con hẻm tối om chợt vang lên một âm thanh lạ, đó là tiếng hát ngâm nga của một bà lão.

“Hò ơ... Búp bê vải, con đừng tức giận! Bà xin lỗi con nè. Vừa rồi bà không nên mất bình tĩnh mà ném con xuống đất, làm bẩn bộ quần áo hoa hòe mới của con, làm mặt con lắm bùn. Chắc là con vẫn còn đau lắm phải không?” Một bà lão lưng còng bước ra khỏi ngõ hẻm với một con búp bê đã sờn cũ trong tay. Trông cụ rất già, những nếp nhăn trên khuôn mặt chồng chất dày đặc lên nhau.

“Bà ấy là ai?”

“Giọng nói có vẻ quen thuộc?”

Tất cả bọn tà tu còn lại của Tam Âm tông đồng loạt nhìn về phía lối ra vào của ngõ Vô Đăng. Xà Thiên cũng đứng yên bất động, không dám nhúc nhích mảy may.

Bà cụ đi ngang qua tôi, nhìn tôi thật lâu rồi vừa ngân nga một bài đồng dao kỳ lạ, vừa bước đi về phía xa xa.

Mà trong lúc bà lão ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài con hẻm, người phụ nữ đạo sĩ kia chợt ói ra một ngụm máu tươi; cô ta bất giác thốt lên bằng một giọng điệu run rẩy đầy hoảng sợ: “Bà cụ điên kia... sao giống với nguyên Mạnh Bà quá vậy?”