TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 459: Mộng Dực cổ

“Anh đi đâu vậy?” Vương Sư luôn chú ý đến tôi. Nhà văn trinh thám xảo quyệt này không bao giờ thực sự tin tưởng vào một ai cả. Phải biết rằng, gã là người có thể đích thân giết cả vợ mình.

“Tùy tiện đi dò thám thôi.” Tôi không nói ra sự thật với Vương Sư và Phùng Minh Long. Cái giếng sâu kia có thể là lối thoát duy nhất, nên tôi phải đối xử cẩn trọng.

Vương Sư nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, như muốn nhận ra điều gì đó từ gương mặt của tôi: “Tôi sẽ đi chung với anh.”

“Tùy anh.” Vương Sư và tôi lặng lẽ rời khỏi đội ngũ nghênh Thần. Lúc này, con Huyết hồ kia và Lục Thiện đang dây dưa lẫn nhau, cũng chính là thời điểm thích hợp cho ba người chúng tôi đục nước béo cò.

Sau khi trèo qua hàng rào thấp ở cổng làng, tôi tăng tốc chạy đến chiếc giếng sâu ở đầu làng.

“Anh định làm gì ở đây?” Vương Sư vốn nghĩ tôi sẽ bí mật rời đi, nhưng ngờ đâu tôi lại dừng chân ngay cổng làng.

“Cái giếng này có vấn đề.” Tôi mỉm cười bí hiểm mà không giải thích nhiều, cúi người thăm dò về phía lòng giếng.

Đường kính đầu giếng khoảng 1 mét, xây bằng đá xanh; bên ngoài và bên trong có hình tròn, tựa như một biểu đồ Bát Quái dựa trên ý tưởng Kim - Thủy tương sinh.

Cái giếng này vô cùng cũ kỹ, hình dáng đơn sơ, có thể vì là giếng nước duy nhất trong thôn nên người dân thường đến quét dọn. Dây gai buộc chặt vào thùng nước rồi được sắp đặt ngay ngắn, trông khá sạch sẽ, không có cỏ dại xung quanh.

Tôi chống hai tay vào mép giếng, nhìn xuống dưới.

Đây không phải là một cái giếng khô, ước chừng sâu khoảng 2 mét. Mặt nước tối đen không một gợn sóng, không một tiếng động, cứ như một tấm gương xuyên qua thời gian, phản chiếu gương mặt tôi.

“Chỉ cần nhảy vào là quay trở lại Dương gian được ư?” Khi thực sự nhìn thấy cái giếng này, tôi nhận ra suy đoán của mình thật khó tin. Đây dường như chỉ là một cái giếng bình thường. Sắc trời mờ mịt, tôi không thể nhìn thấy gì bên dưới mặt nước.

“Này số 12, anh chạy ra khỏi đội ngũ nghênh Thần là để tới đây xem cái giếng này thôi à?”

“Nếu tôi nói, đây là hy vọng thoát hiểm của chúng ta, anh có tin không?”

Tôi nghiêm túc nhìn Vương Sư; khóe miệng của gã khẽ co giật, biết tôi không phải đang nói đùa. Nhưng bởi vì gã biết tôi không phải đang nói đùa, nên gã mới không thể trả lời được câu hỏi của tôi: “Giếng rất trơn. Một khi nhảy xuống thì muốn quay lại lần nữa cũng rất khó khăn đấy. Tại sao anh không để Phùng Minh Long xuống thử trước?”

Theo góc nhìn của Vương Sư, Phùng Minh Long là kẻ yếu nhất trong ba người bọn họ. Lúc này lại tình cờ không có ở đây, tuy rằng tâm tư của gã khá âm u, nhưng cũng không phải không có lý.

“Không vội, có lẽ tôi đã bỏ qua một số chi tiết quan trọng nào đó.” Theo gợi ý của Tú Tràng, giếng sâu chỉ là một trong những manh mối. Nếu muốn dùng giếng này để trốn thoát, ước chừng sẽ phải tìm ra lão Ngụy.

“Trong một ngôi làng rộng lớn, nếu anh ta muốn trốn, mình phải đi đâu để tìm đây?” Khó mà có thể đoán ra manh mối liên quan đến lão Ngụy vào lúc này. Và khi tôi đang suy nghĩ, điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng trong túi chợt phát ra âm báo khe khẽ.

<i>“Ding!”</i>

Tôi lấy điện thoại ra xem, để rồi trông thấy một tin nhắn sms mới tinh được gửi đến hộp thư.

<i>“<b>Nhiệm vụ tùy chọn 4:</b> Có một loại Cổ kỳ lạ ẩn mình trong cây hòe nghìn năm của thôn Tỏa Long. Nó tên là Mộng Dực cổ.

Nếu có thể bắt được loại Cổ này: +5 điểm tích lũy.

Nếu tặng lại loại Cổ ấy cho Tú Tràng: +30 điểm tích lũy, + 1 lần quyền hủy livestream, + một lần gọi xin giúp đỡ miễn phí, + 1 lần được quyền thay thế ngẫu nhiên cho một nhiệm vụ livestream.”</i>

“Nhiệm vụ tùy chọn thứ 4 đã được mở khóa!” Tôi nhìn tin nhắn trong hộp thư mà không thể bình tĩnh được trong suốt một thời gian dài. Phần thưởng cho nhiệm vụ này là phần thưởng hào phóng nhất mà tôi từng thấy. Chỉ cần lấy được loại Cổ này, tôi có thể nhận được 5 điểm, và nếu tôi giao nó cho Âm Gian Tú Tràng, tôi có thể nhận được một món phần thưởng khổng lồ là 30 điểm, quyền miễn trừ livestream và thay đổi ngẫu nhiên một nhiệm vụ livestream. Miễn là tôi tận dụng tốt điều này, hai quyền này có thể hoạch định ra một khối lợi ích khổng lồ cho tôi sau đó.

“Kỳ cổ Mộng Dực, ngay cả Âm Gian Tú Tràng cũng muốn có được. Cổ này ắt hẳn không phải một loại Cổ tầm thường rồi.” Với tính cách tham lam và keo kiệt của Âm Gian Tú Tràng, để có được Mộng Dực cổ mà có thể ban phát phần thưởng phong phú đến vậy. Đây chỉ có thể nói rõ một điều, giá trị của Cổ này đối với Âm Gian Tú Tràng là vượt xa những thứ mà nó đã ban tặng.

“Đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra ngoài. Hai nhiệm vụ tùy chọn tiếp theo mới là mục đích cơ bản của Âm Gian Tú Tràng khi sai khiến mình đến nơi ma quái này để livestream.” Cho dù là xá lợi Thiện Ác hay Mộng Dực cổ, chúng đều những thứ vô cùng quý giá, và không có gì lạ khi Tú Tràng sẽ thận trọng và không chịu công bố nhiệm vụ cho đến phút cuối cùng.

“Thứ này hẳn là chỉ tồn tại giữa Âm Dương gian mà thôi. Bỏ qua ngôi làng này, ắt hẳn sẽ không còn lợi nhuận như vậy nữa. Liều một lần cũng được, tiền vốn của mình quá ít; dù mình có giữ lại hay tặng con Mộng Dực cổ đó cho Tú Tràng, thì mình đều có thể kiếm bộn.”

Tôi nhanh chóng quyết định, sau đó lấy điện thoại di động ra và bắt đầu giao lưu với khán giả trong room livestream: “Mọi người ơi, có ai từng nghe đến Mộng Dực cổ chưa? Chẳng hay, loại Cổ này có tác dụng gì?”

Tôi biết rõ Âm Gian Tú Tràng có cắm gián điệp trong phòng livestrean, nhưng hiện tại cũng đành phải mở lời hỏi giữa room mà thôi. Thân đang ở cảnh nguy hiểm, không còn lựa chọn nào khác.

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> comment:

<i>- Anh bạn trẻ, kỳ cổ Mộng Dực, tôi từng nghe nói về nó. Theo lời đồn đại, Cổ này là tinh hoa của trời đất, có thể di chuyển tự do giữa thực tại và hư ảo. Nó thường sống trong giấc mơ của những người bình thường, ăn lấy thất tình lục dục. Năng lực lớn nhất của Cổ này là dẫn người ta bước vào những giấc mơ, du đãng giữa dòng sông dài của thời gian. Và tôi còn nghe nói rằng, thậm chí nó còn có thể giúp chủ nhân trông thấy một vài mảnh vỡ hình ảnh của tương lai nữa.</i>

“Có thể đi vào giấc mơ, lại có thể nhìn trộm tương lai... Loại Cổ này thần dị đến vậy à? “Sự hiểu biết của tôi về Cổ trùng luôn dựa trên vị trí đối chiếu là Cổ tiên sinh. Tôi cứ nghĩ rằng, Cổ chẳng qua chỉ là điều khiển côn trùng độc đi đánh nhau mà thôi. Và những con côn trùng có độc tính mạnh nhất, hung tàn nhất và sống sót cuối cùng sẽ là Cổ trùng mạnh nhất.

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> nói:

<i>- Kỳ vật như thế, được trời sinh, được đất dưỡng. Về cơ bản, con người không thể nuôi nấng được nó ra đâu. Hơn nữa, chúng luôn du hành giữa giấc mơ và thực tại, nên rất khó mà bắt lấy chúng. Ta chỉ mới nghe nói về nó thôi, trước đó vẫn tưởng chỉ là những câu chuyện bịa đặt. Không ngờ tới, vì xem livestream của cậu mà nghe đến câu hỏi này, kể như là có cơ hội mở rộng tầm mắt rồi. Mong rằng ta sẽ có thể chiêm ngưỡng được một con Mộng Dực cổ chân chính.</i>

“Mộng Dực cổ thường xuyên trú ngụ trong cõi mộng, nhưng nơi đây là Âm Dương gian, có khi nào thông tin kia là sai lầm hay không? Hay là nói, chẳng lẽ mình lại đang ở trong một giác mơ nào đó à?” Sự xuất hiện của Mộng Dực cổ quả thật khiến tôi nghi ngờ về tình trạng hiện tại của mình.

<i>- Đừng lo lắng, anh bạn trẻ. Ánh mắt của lão đạo sĩ ta đây không thể sai lầm được. Nơi mà cậu đang ở chắc chắn là Âm Dương gian. Về phần Mộng Dực cổ, cũng có thể xuất hiện ở đây. Mộng Dực cổ có thể di chuyển qua lại giữa hư ảo và thực tại; Âm và Dương chắc chắn không phải là một ranh giới quá khó khăn đối với nó. Ta đoán rằng, có lẽ con Mộng Dực cổ này được đưa đến đây bởi vì nó từng đi vào giấc mộng của một Người Viếng Âm, thế nên cuối cùng mới bị mang đến nơi này. Nhân tiện, nếu cậu có Mộng Dực cổ trong người, có lẽ cậu có thể nếm thử một phương pháp rời khỏi nơi đây.</i>

“Phương pháp gì vậy?”

<i>- Dương thế rộng lớn vô biên, và chắc chắn là có một số nơi kết nối giữa hai giới này. Những địa điểm đó cực kỳ bí mật và chỉ có Mộng Dực cổ mới có thể tìm thấy chúng.</i>

Đọc từng dòng comment của Lưu Bán Tiên, tôi chậm rãi gật đầu. “Cảm ơn Bán Tiên đã giải thích nghi hoặc. May mắn là có Bán Tiên online trong buổi livestream này. Nếu không, tôi thật sự mù tịt, đoán chừng mất luôn cái mạng nhỏ này.”

<i>- Anh bạn trẻ là người hiền, tự có trời giúp. Nói ra thì thật xấu hổ, chứ lần đầu tiên mà ta gặp cậu trong buổi livestream ở nhà trọ kia, tôi đã đoán rằng cậu sẽ chết đấy. Ai có thể ngờ rằng, chương trình livestream đã qua nhiều lần như vậy, mà cậu vẫn sống khỏe sống mạnh thế kia. Điều này thật sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ rất nhiều.</i>

Lưu Bán Tiên hiếm khi comment lên một vài emoticon toát mồ hôi như vầy. Có vẻ như, ông ta cũng học hỏi được nhiều “thứ” từ room livestream của tôi.

Trận hỗn chiến giữa con Huyết hồ và dân làng vẫn tiếp tục. Trong đám đông có Phật quang mơ hồ lóe lên, bọn họ đang đánh nhau vô cùng ác liệt. Tôi lặng lẽ mang theo điện thoại, tiến về phía cây hòe già; nơi đây nằm khá gần với chiếc kiệu Hồn kia.

“Bán Tiên, tôi nhận được tin tức rằng, Mộng Dực cổ bây giờ đang ẩn mình trong cây hòa già này. Nhưng tôi đã kiểm tra thân cây này khi mới vào làng, và trông nó rất rất rất bình thường. Chẳng lẽ, tôi phải bổ thân cây này ra để tìm nó à?”

Nhìn cây hòe già trước mặt, đứng cạnh nó, tôi cảm giác bản thân cứ như một con chuột chũi vừa chui ra khỏi lòng đất, chỉ có thể ngắm nhìn sự phồn thịnh của tán cây.

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> nói:

<i>- Muốn có được Mộng Dực cổ thì nhất định không được làm hại đến thân cây hòe này. Tục ngữ bảo rằng, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Cây cối mà hơn trăm năm tuổi, sẽ có những hồn ma du đãng số nhờ vào, gọi là thần cây. Nếu Mộng Dực cổ kia thực sự ở trên thân cây hòe, vậy Cổ này có thể đã trở thành thần cây của cây hòe đó. Nếu cậu làm tổn thương cây hòe, đồng nghĩa với việc cậu đang làm tổn thương đến chính Mộng Dực cổ đấy. Bản thân cây hòe này cũng là một bộ phận của phong thủy; bản thân ngôi làng này có thể nằm giữa Âm Dương gian, hương hỏa thịnh vượng, ắt hẳn phải có liên quan gì đó đến cái cây này. Nếu cậu đốn cây này, chẳng khác nào cắt đứt hương hỏa của ngôi làng kia.</i>

“Nghiêm trọng đến vậy à?”

<i>- Tỳ kheo nhà Phật không được chặt cây cối, vì quỷ thần cấp thấp thường bám vào cây cối, lấy thảm thực vật làm nơi trú ngụ. Vì thương xót các quỷ thần đó, vì không để các quỷ thần đó sinh lòng sân hận, thế nên không được phá hủy nơi ở của chúng. Nếu mạo muội phá hỏng, chẳng những cậu không chiếm được Mộng Dực cổ, mà e rằng còn bị chính loại Cổ ấy công kích đấy.</i>