Vương Đồng Nhi nghe nói như thế, một tay chống nạnh, tay phải vẫn nắm lấy con thỏ không ngừng lao nhanh.
Cái đầu nhỏ nhìn lên trời, miệng bĩu bĩu,"Đồng nhi không sợ, tỷ tỷ sẽ tới cứu ta."
Vương Linh Nhi nhìn dáng vẻ đáng yêu của Vương Đồng Nhi, lập tức ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
"Ngươi nha, thật là nghịch ngợm."Mặc dù nói như vậy, trên mặt lại luôn treo nụ cười.
Vương Đồng Nhi thì lắc đầu hất mặt bị nắm ra, một đầu liền chui vào trong ngực Vương Linh Nhi, làm nũng giống như ma sát nơi này, ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nàng.