Lý Bảo Bình lén cầm tay áo tiểu sư thúc, nhìn lão nhân vẻ mặt ôn hoà kia, rồi lại quay đầu nhìn nữ quỷ xuất quỷ nhập thần kia.
So với lần trước thấy gặp phải nữ quỷ áo cưới, tối nay vị này mặc áo trắng giày trắng, cầm trong tay một... chiếc lá sen lớn trắng như tuyết? Lý Bảo Bình chợt thắc mắc, nữ quỷ nơi thế đạo bên ngoài, đều tươi xinh thoát tục như vậy sao? Nhớ năm đó đại ca từng bị mình hiếp bức, bất đắc dĩ phải kể nhiều chuyện xưa quỷ máu tươi đầm đìa, trong đó đủ các loại tinh quái quỷ mị phấn hồng khô lâu, thủy quỷ hà yêu, động cái mổ người ta moi tim gan ăn thịt người, bộ dáng lẫn tác phong đều làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Đâu có giống vị trước mắt này, so với vị nữ quỷ áo cưới lúc trước kia còn xinh đẹp động lòng người hơn nữa.
Thân hình nàng cao lớn, nhưng vẫn mang đến cho người ta mỹ cảm thon thả yểu điệu, mái tóc tóc đen bóng như thác nước, từ phía sau vòng tới trước ngực, dùng khăn lụa màu vàng buộc tốc lại, càng thêm ung dung đoan trang.
Lý Bảo Bình chỉ cảm thấy nữ tử cao lớn trước mắt, thật sự là vừa cao vừa đẹp, khiến cô bé cực kỳ hâm mộ, tiểu cô nương lặng lẽ kiễng gót chân, rất nhanh lại nản lòng nhụt chí đặt chân trở lại mặt đất.