“Thôi Đông Sơn.”
Trần Bình An do dự một lát, “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Thôi Sàm vỗ ngực tới mức miệng giếng bên này cũng có thể nghe được, “Tin tưởng ta một lần đi!”
Ngay lúc này, một giọng nói lảnh lót vui vẻ vang lên, “Tiểu sư thúc! Quả nhiên người đang ở đây!”
Có tiểu cô nương áo bông đỏ lao vút tới, ‘bạch bạch bạch’ chạy đến đình nghỉ mát, nhảy lấy đà bay vọt một cái, hai cánh tay nhỏ nhắn ở không trung dùng sức đong đưa, ‘Rầm’ một tiếng, hai chân hầu như đồng thời đáp xuống đất, đứng thẳng tắp ở ngoài đình nghỉ mát, thân thể xiêu vẹo, lảo đảo, cuối cùng đứng vững, cách giếng nước cũ còn một khoảng cách, tiểu cô nương tiếp tục chạy tới.