Thiếu niên Thôi Sàm phía dưới ra sức lắc đầu, “Ta không lên!”
Trần Bình An nhíu mày nói: “Vì sao?”
Thôi Sàm lớn tiếng nói: “Ta sợ nóng, dưới đáy giếng mát mẻ hơn.”
Trần Bình An hít sâu một hơi, đứng lên, chậm rãi đi vòng quanh giếng cổ.Rất nhanh thôi, từ phía dưới truyền đến tiếng nói, “Trần Bình An, ngươi đừng giả bộ nữa, ngươi không nhận ta là đệ tử, nhưng ta đã nhận định ngươi là tiên sinh của ta, cho nên ta đánh cũng không thể đánh ngươi, giết cũng không dám giết ngươi, một khi ngươi cố ý muốn ra tay chắc chắn ta phải chịu thiệt. Còn nữa, một thân sát khí của ngươi, cũng sắp lấp đầy cái giếng cũ này, lúc này nếu ta còn đi lên chịu đòn, chẳng phải ta bị ngốc à?”
Thiếu niên áo trắng nói xong thì cười ha ha, chân đạp trên mặt nước khẽ bập bềnh, thiếu niên áo trắng đưa tay sờ sờ tường trong của chiếc giếng cũ, rêu xanh âm u, trơn mềm lạnh lẽo.