Văn sĩ trước khi chết từng tên là Tùy Bân bỗng giận dữ, sắc mặt càng thêm xanh mét, đưa tay chỉ về phía nàng kia, ngón tay run rẩy, khuôn mặt nho nhã trở nên cực kỳ dữ tợn, “Nghiệp chướng không biết liêm sỉ, ngươi còn có mặt mũi mặt rời khỏi Hoành Sơn? Quên lời thề của ngươi rồi sao? Thật là nghiệp chướng, nghiệp chướng phụ nước nhà phụ trung hiếu, cô phụ tất cả!”
Nữ tử trẻ tuổi sau khi nhìn thấy văn sĩ, mặt đầy sợ hãi, rụt rè nói: “Cha...”
Sau khi hô lên chữ này, nữ tử liền xấu hổ không thôi, ôm mặt khóc nức nở, đáng thương bất lực.
Thiếu niên áo trắng ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế, vui sướng khi người gặp họa nói: “Bất ngờ không?”
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía nam tử áo bào xanh, cười ha ha nói: “Ta từng xem một quyển 《Mẩu chuyện vụn vặt Thục Quốc》, trên đó ghi lại những tin đồn quái dị, trong đó còn có viết miếu Thanh nương nương Hoành Sơn, bên trên là nói vị đại thần tiền triều nào đó mang theo gia quyến, tuẫn quốc tự sát ở ở cây cổ bách Hoành Sơn, gia quyến không muốn cùng chết theo, liền trốn hết, chỉ có con gái nhỏ đi theo phụ thân, rút kiếm tự vận, máu tươi bắn lên trên cây bách cổ, hồn phách có thể sống nhờ trong đó, cuối cùng thành Thanh nương nương Hoành Sơn, chuyện xưa này vui buồn lẫn lộn, vui buồn lẫn lộn mà.”