Trần Bình An cảm khái nói: “Thì ra là như vậy. Đúng rồi, Lý Hòe ngươi có ghét ai nhất không?”
Lý Hòe sửng sốt, “Không có, mỗi lần về nhà, ăn một cái chân gà béo ngấy thơm ngào ngạt, nghe mẫu thân ta dùng chuyện lông gà vỏ tỏi răn dạy cha ta cùng tỷ ta, toàn bộ những chuyện không vui của ta đều biến mất không còn nữa.”
Trần Bình An trực tiếp lấy ngón tay vuốt bấc đèn, để đèn sáng ngời hơn chút, cười nói: “Ngươi lợi hại đó.”
Lý Hòe nghi hoặc nói: “Ta có gì mà lợi hại? Ta còn cảm thấy ngươi không sợ nóng rất lợi hại đó, ngươi lên núi xuống nước có thể không đi giày rơm, biết đốn củi biết câu cá, vậy mới lợi hại, Lý Bảo Bình nha đầu hoang dã kia, lúc còn rất nhỏ đã thích trèo cây, sau đó hô “Bay đây”, bốp một cái ngã xuống đất, không bao giờ khóc, tự mình đứng dậy, cuối cùng khập khiễng về nhà, vì sợ tướng đi bất thường sẽ bị trưởng bối trong nhà nhìn ra, cô ấy sẽ cố ý kéo dài đến khuya mới về nhà, ngay cả loại người không sợ trời không sợ đất như cô ấy cũng cảm thấy ngươi là người giỏi nhất trên đời này.”
Trần Bình An một lần nữa cầm lấy đao khắc, “Chờ ngươi lớn hơn một chút, sẽ biết vì sao mình lợi hại.”