Nhưng thiếu niên lại nói: “Nhưng vận khí các ngươi cũng có chỗ không tốt, Linh Vận phái từ chưởng môn đến một đám trưởng lão, hầu như đều là kẻ cứng đầu ngu xuẩn, quyết tâm muốn nguyện trung thành Hoàng Đình quốc Hồng thị, cho nên các ngươi cùng đi chết đi.”
Nam tử áo bào xanh lần đầu tiên xuất hiện do dự chưa ra tay.
Thiếu niên chắp hai tay sau lưng, cười nhạo nói: “Phủ đệ Đại Thủy các ngươi lần này bố cục, ngoại trừ thăm dò quận thủ bản địa có đủ thông minh hay không, còn là vì trong lòng ngươi đã có kết luận từ trước, Linh Vận phái, và hoàng đế Hồng thị Hoàng Đình quốc có muôn vạn mối quan hệ, thuộc loại châu chấu trên một sợi dây thừng. Ngươi lại không muốn cùng đám Linh Vận phái và Hoàng Đình quốc Hồng thị ngu không ai bằng kia phải táng thân dưới gót sắt Đại Ly, mới có ý mượn cơ hội này, chặt đứt chút tình hương khói năm xưa với bọn họ, tránh để tương lai binh mã Đại Ly nam hạ, ngoài việc Hồng thị bị diệt, còn liên lụy tới phủ đệ Đại Thủy bị chiến hỏa phá hại.”
Thiếu niên chậc chậc: “Loại kỹ xảo vụng về này, cũng chỉ có loại dế nhũi ngốc nghếch như Linh Vân phái nhìn không thấu, có mắt không tròng, thật sự là có mắt không tròng, nói rất hay, nhưng vẫn phải chết.”
Nam tử áo bào xanh sắc mặt lúc sáng lúc tối, nhưng sau đó cười ha ha, tâm trạng vui sướng hơn rất nhiều, đánh ba người Linh Vận phái kia mỗi người một chưởng, tích tắc đập nát đầu, ba người thế mà không kịp thi triển lấy một chút thuật pháp thần thông nào.