Thiếu niên vừa mới nói mấy lời đầu thôi mà vẻ mặt đã rã rời, tự bản thấy cảm thấy mất hết hứng thú, dẫn tới ba câu phía sau nói rất uể oải.
“Làm người, thì giữ vững một luồng hạo nhiên khí, đội trời đạp đất đại trượng phu.”
“Làm thần, đã tranh lấy một nén nhang kia, thì phải ân huệ tỏa khắp chúng sinh, cho dù đạo thần đã vỡ, ta phải chứng minh hương khói không dứt, đạo ta không cô độc.”
“Làm quỷ, thiên địa không muốn ta sống, ta lại cứ muốn chứng trường sinh ở trong cương phong sấm mùa xuân .”
Những lời nói vốn hùng hồn là thế, nhưng khi thốt ra từ miệng thiếu niên áo trắng, liền hoàn toàn thay đổi sắc thải, tỏ ra cực kỳ uể oải như người không ốm mà rên.