Thiếu niên Thôi Sàm lười biếng nói: “Để tay lên ngực tự hỏi đi.”
Lý Bảo Bình đang suy ngẫm một mớ vấn đề trong đầu, đúng lúc vừa đánh chết con hổ chặn đường trong tư tưởng kia,thì nghe được hai người một hỏi một đáp, tiểu cô nương theo bản năng liền bổ sung: “Dạ thâm nhân tĩnh, lương tri thanh minh, môn tâm tự vấn, thoát khẩu nhi xuất.” (Đêm khuya yên tĩnh, lương tri sáng trong, tự xét bản thân, buột miệng thốt ra. )
Lão giả thanh sam tóc trắng xoá chậm rãi gật đầu.
Tuy tiểu cô nương áo bông đỏ cuối cùng cũng không thể nghĩ ra vế sau thích hợp, nhưng lão nhân kia vẫn cố ý muốn tiễn bọn họ ra khỏi miếu thành hoàng, lão đứng ở cửa, mỉm cười cáo biệt với mọi người.
Sau khi rời khỏi miếu thành hoàng cổ xưa này, Trần Bình An hỏi người qua đường về khách điếm kia, kết quả ai cũng ngơ ngác không hay biết gì, giống như quận thành vốn không tồn tại nơi nào như vậy, chỉ đành nhìn về phía thiếu niên áo trắng.