CHƯƠNG 2018: PHẢI CÓ NGƯỜI HY SINH Chính vì quen thuộc cho nên hắn mới cực kỳ kiêng kỵ.
Lần trước ở thành phố Đại Xuyên, thiếu chút nữa là hắn đã bị con lệ quỷ này trực tiếp xóa bỏ. Cuối cùng hắn phải sử dụng đến khởi động lại để kéo thân thể trở về.
Nhưng mắt quỷ của hắn không thể nào nhìn ra manh mối. Dưới ánh mắt của Dương Gian, bà lão này trông giống như một bức tượng gỗ, nhưng lại ẩn ẩn có một chút khí tức của người sống. Dường như bà lão này đang ở khoảng giữa của người sống và lệ quỷ vậy, không cóc ách nào phán đoán chính xác xem đây là quỷ hay là người.
Sau khi lên xe, bà lão cầm theo giỏ trúc kia hơi chuyển động ánh mắt đục ngầu, ảm đạm, khẽ liếc về phía Dương Gian ở trên ghế lái một chút, sau đó dừng lại.
"Hả?"