CHƯƠNG 1863: RUN RẨY Đầu tiên Trương Khánh khẽ thở phào một hơi, sau đó hỏi:
- Ông là ai vậy?
- Chỉ là một người xui xẻo, bị mất tích ở trong tòa cổ trạch này mà thôi. Cuốn bút ký này và chiếc bàn này là một cạm bẫy, bất cứ người nào tiến vào đây và tò mò đọc bản bút ký này sẽ bị nó hút vào bên trong và giam cầm, không thể tránh thoát. Chỉ khi nào gặp được chính xác một người, tại một thời điểm chính xác nào đó, thì mới có thể thoát khỏi loại trói buộc này.
Người đàn ông trung niên kia chậm rãi đứng dậy.
Có vẻ như hắn ta đã ngồi ở trên ghế cực kỳ lâu, nên vừa đứng dậy, xương cốt hắn ta phát ra từng tiếng lốp bốp, giống như đang thư giãn gân cốt.