CHƯƠNG 1737: NGUYỀN RỦA VÀ DÃ TÂM 2 Trước cửa sổ của tòa nhà cách đó không xa, Lý Nhạc Bình lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt trống rỗng chết lặng, dùng một giọng điệu khàn khàn quái dị đáp trả Dương Gian.
Trông hắn ta chẳng khác gì một cỗ thi thể đang hoạt động.
- Có đôi khi tôi vẫn sẽ bị mất khống chế. Tôi chỉ duy trì được sự thanh tĩnh này vào ban ngày mà thôi. Chỗ này là quỷ vực của cậu, cho nên tôi ngoài ý muốn tỉnh táo. Một khi tiến vào trạng thái đêm tối, tôi sẽ một lần nữa bị mất khống chế. Thứ điều khiển tôi sẽ là con lệ quỷ này. Tôi định dùng năng lực lãng quên của lệ quỷ để khiến quỷ mộng du quên đi quy luật giết người của nó. Nhưng… Việc này còn cần một quãng thời gian tương đối dài.
- Thời gian càng lâu tôi càng có thể tỉnh táo được càng lâu. Nếu trước kia tôi chỉ có thể tỉnh táo chừng 12 tiếng, thì hiện tại thời gian đó đã là khoảng 15 tiếng rồi.
Dương Gian lạnh lùng nói: