CHƯƠNG 1947: CÓ LỊCH SỰ KHÔNG? Ánh sáng mặt trời long lanh chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh cực lớn, rọi vào bên trong phòng.
Đây là một ngày tương đối bình tĩnh và tốt đẹp.
Ở trên chiếc giường rộng thùng thình, Trương Lệ Cầm chậm rãi tỉnh lại. Cô khẽ duỗi người một cái. Dù đang mặc áo ngủ, nhưng dáng người lồi lõm, thành thục kia vẫn hiện ra đầy đủ, cực kỳ dụ hoặc.
Ánh mắt của cô khẽ liếc.
Trong phòng không hề có một ai.