CHƯƠNG 1825: TIẾNG CHUÔNG GIỮA ĐÊM Cỗ khí tức âm lãnh quanh quẩn ở xung quanh cũng lập tức tiêu tán, ánh đèn phục hồi lại như cũ.
- Đi rồi sao?
Vương Sát Linh thở dài, hắn ta cầm lấy một bức ảnh cũ kỹ và quan sát.
Đó là một bức ảnh trắng đen chụp gia đình. Bên trong bức ảnh có một ông lão và một bà lão, đó chính là ông nội và bà nội của hắn ta. Ngoài ra, bên trong còn có một người phụ nữ ngoài ba mươi, là mẹ của hắn ta, nhưng ở bên cạnh vị trí của mẹ hắn ta lại trống rỗng.
Chỗ này vốn dĩ là chỗ của cha hắn ta.