CHƯƠNG 1820: ĐÁNH CỜ Mà ở đối diện với lão, là một người thanh niên mặc âu phục, đeo kính, đồng thời trên mặt luôn nở nụ cười.
Khí chất của người thanh niên này tương đối ôn hòa, dung mạo tuấn lãng. Từ trên người của hắn ta tỏa ra một cỗ khí tức của văn nhân. Bất kể là ăn nói hay hành động đều tạo ra một loại mị lực nói không nên lời, khiến cho người ta nhịn không được mà phải sinh ra sự hảo cảm.
Rất khó tưởng tượng nổi, ở trong xã hội đề cao vật chất như hiện tại lại còn tồn tại loại người đặc biệt như thế này.
- Tôi, tôi thua rồi…
Người đàn ông trung niên đầu hói kia nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Mặc dù chưa bị chiếu tướng, nhưng ông ta biết, cờ của ông ta chỉ đi thêm được chừng ba nước nữa là không có cách nào vãn hồi.