CHƯƠNG 1009: TÔI THẤY RỒI Tiếng rít từ trong miệng của Lý Dao kèm theo cả sự rung động trong giọng nói, để lộ ra một sự bất an mãnh liệt và khó tin ở trong đó.
Tiếng thét chói tai kia không gọi được Dương Gian mà khiến đám người đang sợ hãi ở xung quanh giật mình.
Không ít người nhao nhao nhìn về phía này, trong mắt tỏ ra sự kinh dị cùng tò mò với Lý Dao, bọn họ không hiểu vì sao cô gái kia lại phản ứng mạnh như vậy.
Đối với việc một người đội bức tranh và đứng dậy, người khác lại không hề tỏ ra kinh hoàng như lúc đầu nữa.
Bởi vì người chết là không thể động, nếu có thể động đậy tức là vẫn còn sống.