CHƯƠNG 445: ĐÁNG SỢ... ĐÁNG SỢ Nhưng khi Trần Thương nhìn lại phần cuối lần nữa, nhịn không được da đầu tê dại.
- Em yêu anh, Tôn Kỵ, nhưng... em không thể thay đổi quá khứ của mình, em mệt quá, gánh vác quá nhiều thứ, em không xứng với anh.
- Anh đánh em, em không oán hận anh, anh mắng em cũng không sao, nhưng... anh không cần sỉ nhục em nữa.
- Em yêu anh yêu đến mức hèn mọn, em cảm thấy bản thân không đáng sống trên đời nữa.
Phía sau còn có rất nhiều rất nhiều.