Suy nghĩ một lát, Tần Tang lặng lẽ ẩn vào chỗ tối. Chẳng bao lâu sau, hắn cảm nhận được một luồng dao động quen thuộc, bèn truyền âm hỏi: “Vô Huyền đạo hữu?”
“Là ta, để đạo hữu đợi lâu rồi.”
Dưới ánh trăng, nơi Tần Tang vừa đứng đã hiện ra một bóng người, chính là Vô Huyền.
Giọng nói của Vô Huyền mang theo vài phần mệt mỏi, pháp bào trên người rách nát nhiều chỗ, vạt áo còn vương vết máu, dường như vừa trải qua một trận ác chiến.
Xác nhận không có dị thường nào khác, Tần Tang mới hiện thân, “Đã xảy ra chuyện gì?”