“Phù!”
Nguyệt Lẫm Sương vỗ nhẹ lên ngực, bộ ngực đầy đặn khẽ rung lên.
Nàng thở phào một hơi, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
Đạo hữu chết chứ bần đạo không chết, nàng nào có suy nghĩ đồng sinh cộng tử với những kẻ đó, sau khi nhận ra đã đánh giá quá thấp thực lực của Tần Tang, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là bảo toàn tính mạng, không chút do dự dùng đến thủ đoạn đã chuẩn bị từ trước.
Đây cũng là lý do bên cạnh nàng không có ai trợ giúp, lỡ như có chuyện bất trắc, Đông Giao Vương và Kim Canh đều có người cứu, nhưng sẽ chẳng có ai đặc biệt đến cứu nàng, đưa ra lựa chọn này cũng là điều dễ hiểu.