Tâm thần hắn nhập vào nước trong bát, rõ ràng là một bát tinh nguyệt, nhưng thứ hắn thấy lại là một mảng đen kịt.
Nơi đây không có tinh tú, trong màn đêm thăm thẳm vô cùng tĩnh mịch, thậm chí có thể nói là một vùng chết chóc, không ánh sao, không nhiệt độ.
Xung quanh không tồn tại bất cứ vật gì, ngoài bản thân hắn, chỉ có hư không. Hắn hóa thành một con Thanh Loan phiêu du trong hư vô, bốn phía đều là cảnh tượng giống hệt nhau, không biên giới, không ràng buộc, cũng không nơi nương tựa. Cảm giác cô độc từ bốn phương ập đến, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cái chết.
Nơi con người sau khi chết sẽ đến, liệu có phải là như vậy chăng?
Tần Tang cho rằng trong bát không nên là cảnh tượng này. Hắn có thể cảm nhận được bản thân chưa chạm đáy, còn cách ‘đáy bát’ một khoảng rất xa, nhưng đáy bát sẽ có gì đây?