"Hắn hại ngươi tâm cảnh bất ổn, thiên phú của ngươi thuộc hạng cực giai, cảnh giới đại tu sĩ đã nằm chắt trong tay, lại hao tổn nhiều năm như vậy. Ngươi tiếp nhận thống khổ phong tình, thiên tân vạn khổ tu luyện Băng Phách Thần Quang. Hắn sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, lại lựa chọn xuất hiện ngay lúc huyền công sắp thành, làm đạo tâm của ngươi dao động, hắn đáng chết!"
Sư Tuyết lòng đầy căm phẫn, lên án tên đàn ông phụ lòng kia.
Hơn nữa, tên kia khi nhìn thấy sư muội, còn muốn quát tháo, động thủ với sư muội, căn bản vô tình vô nghĩa, uổng phí sư muội một lòng say mê.
Ánh mắt Lưu Ly hơi quái dị, chờ Sư Tuyết mắng thống khoái, nói khẽ: "Ta muốn ra ngoài một chuyến."
Sư Tuyết hít hít mũi ngọc tinh xảo, nhìn chằm chằm sư muội một chút, cau mày nói: "Tên kia vô tình như thế, ngươi còn muốn đi gặp hắn? Dứt khoát để đại trưởng lão và Hỗn Ma lão nhân giết hắn đi, giải quyết xong cọc nghiệt duyên này!"