๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giọng ông hơi sắc bén, nói: "Đúng vậy, năm đó khi ngươi mới lên ngôi, triều chính chưa ổn định, muốn thực hiện chính sách mới, quả thực vấp phải phản đối quá lớn. Ta làm Viện trưởng Giám Sát viện, giám sát quan lại cũng khiến kinh đô có phần bất ổn. Hơn nữa, Thái hậu vẫn rất kiêng kị nữ nhân không chịu vào cung kia, nhất là khi phát hiện ra ảnh hưởng của nữ nhân đó đối với bệ hạ nhà ngươi còn hơn cả bà ta! Hoàng hậu ngu ngốc mới vừa gả cho ngươi không lâu cũng không hiểu, tại sao ngày nào ngươi cũng đến Thái Bình biệt viện gặp cô ấy chứ không ở trong cung!"
"Diệp Khinh Mi đã hết lòng giúp đỡ ngươi, bức tranh mà cô ấy từng hứa sẽ vẽ ra ở bờ biển Đạm Châu cũng dần dần triển khai. Lão Diệp gia đã sửa sang xong Tam Đại Phường ở Mân Bắc, nền tảng Khánh Quốc đã vững chắc. Dường như cô ấy không còn ích lợi gì với Bệ hạ nữa. Trái lại... cô ấy lại là nhân tố bất ổn nhất trong triều đình. Nếu theo hướng đi của bức tranh ấy thì Khánh Quốc sẽ không còn là Khánh Quốc ngày nay, nhưng bệ hạ hoàn toàn không thể để điều đó xảy ra, huống hồ trong quá trình ấy, ngươi có thể sẽ chọc giận toàn bộ quan lại sĩ tộc."
Trần Bình Bình híp mắt, mỉa mai nói: "Muốn lập công lớn phải có quyết đoán phi thường, nhưng ngươi không có quyết đoán ấy. Ngươi cũng không muốn từ bỏ tất cả những gì đã có. Chỉ cần Diệp Khinh Mi chết, ngươi vẫn hưởng lợi từ những gì cô ấy đem lại mà không phải chịu bất cứ rủi ro nào từ phía cô ấy."
"Cho dù có vô số lý do, vì chiếc ghế rồng này, vì đất nước, vì tham vọng của ngươi mà giết cô ấy..." Trần Bình Bình mím môi, lắc đầu khinh khỉnh: "... nhưng người này là ngài, ngươi không có tư cách để làm điều đó."