๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ba năm trước, khi Tần Nghiệp xuất hiện trong âm mưu phản loạn kinh đô, có phải Bệ hạ rất vui vì cuối cùng có cơ hội và lý do để tiêu diệt kẻ duy nhất biết vai trò của ngài trong vụ thảm sát Thái Bình biệt viện, giết người diệt khẩu?" Trần Bình Bình lạnh lùng nói với Khánh Đế: "Đương nhiên, bệ hạ sẽ không đoái hoài đến những lời Tần gia đã nói. Nhưng dù sao Phạm Nhàn cũng đã trưởng thành, bệ hạ phải chấp nhận rằng trong số tất cả con cái, Phạm Nhàn là người tài giỏi nhất. Càng ở bên cạnh, nệ hạ càng coi trọng Phạm Nhàn, và càng không muốn để hắn biết mẹ ruột của hắn bị bệ hạ sát hại. Cho nên Tần Nghiệp... lão ta không chết sao được?"
Giọng nói trầm trầm khàn khàn của Trần Bình Bình vang lên trong Ngự Thư phòng. Khánh Đế im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe từng câu từng chữ. Vẻ mặt ngài có phần kì lạ, dường như buồn bã nhưng cũng thoáng phần nhẹ nhõm.
"Nói về Thái Bình biệt viện cách đây hai mươi hai năm đi." Trần Bình Bình nói hơi gấp gáp, đây có lẽ là những lời suy đoán mà ông âm thầm chịu đựng bao năm, giờ đây cuối cùng có cơ hội thốt ra trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Ông bắt đầu ho khan dữ dội đến mức mặt mày đỏ bừng.
Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh trở lại, thở dài: "Nói về ta đi, khi ấy ngài đã quyết định động thủ với Thái Bình biệt viện, tất nhiên sẽ không cho phép ta ở lại kinh đô. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc bỗng có tin đồn về việc phía nam xâm lược, với tư cách Viện trưởng Giám Sát viện, ta phải thay Thánh giá đi bắc tuần tra, tìm hiểu tình hình."